Cố Tích Cửu cười, tiêu sái xoay người: "Vậy chỉ có thể xem như ngài xui xẻo! Đúng rồi, đừng trách ta không nhắc nhở ngài, độc lần trước là độc tầm thường, ngài chỉ cần vận công là có thể bức ra, nhưng độc lần này thì khác. Ngài cần phải bình tâm tĩnh khí đả tọa ba ngày, trong khoảng thời gian đó không thể sử dụng linh lực hay nội lực. Nếu không...... Ha ha!"
"Nếu không thì như thế nào? Chẳng lẽ độc này của nàng sẽ lấy mạng bổn tọa?" Đế Phất Y nhướng mày.
"Ồ, nó sẽ không lấy mạng. Ta là người nhân từ, không dễ sát sinh. Độc này nhiều nhất sẽ khiến ngài bất lực trong tương lai, cũng không có vấn đề gì. Được rồi, nếu ngài không sợ bị biến thái giám thì cứ việc vận công, cứ việc truy đuổi theo ta!" Cố Tích Cửu phất phất tay, thân hình vừa chuyển, tiêu sái thuấn di biến mất ——
Trên bờ hồ khôi phục lại sự yên tĩnh. Một trận gió thổi qua, thổi trúng quần áo Đế Phất Y rung rinh bay múa.
Trong không khí vẫn tràn ngập mùi rượu, mùi cá, cùng với mùi hương nhàn nhạt ở trên người nàng......
Đế Phất Y ngồi ở chỗ kia, ống tay áo rũ xuống. Hắn nhìn hồ nước một lát, bỗng nhiên cười cười.
Lúc đầu chỉ là giơ khóe môi lên, sau đó là cười thành tiếng.
Tiếng cười từ tính, như tiếng gió xào xạc ở trong rừng trúc, như ánh trăng sáng chói qua ô cửa sổ. Tiếng cười càng lúc càng lớn, hồ nước cách đó không xa dường như cũng bị nhiễm tiếng cười của hắn, nổi lên từng gợn sóng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-o-tren-ta-vuong-o-duoi/1713452/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.