Thật kỳ lạ, từ sau khi Cố Tích Cửu rời khỏi sơn động kia, mặc dù có ấn tượng rất sâu xắc đối với bức tượng chạm ngọc, nhưng khuôn mặt của bức tượng chạm ngọc đã càng ngày càng trở nên mơ hồ, sau đó cuối cùng không tài nào nghĩ ra được. Giống như trong đầu nổi lên một tầng sương mù, che khuất toàn bộ khuôn mặt của bức tượng chạm ngọc, khiến nàng muốn nhìn cũng không thể nhìn thấy rõ.
Nàng chỉ mơ hồ nhớ rằng bức tượng chạm ngọc cực kỳ đẹp, quá đẹp đến nỗi không giống như người trần thế, khiến nàng muốn gọi một tiếng thần tiên ca ca.
Sau đó nàng cũng quên mất chuyện này, vì vậy không để tâm tới dung mạo của bức tượng ngọc trong đầu.
Hiện tại nhìn thấy bức tranh mà Tả thiên sư vừa mới vẽ ra, dung mạo bức tượng chạm ngọc đã cực kỳ mơ hồ đột nhiên trở nên rõ ràng hơn!
Khiến nàng vừa liếc mắt một cái đã nhận ra nó!
Tả thiên sư có một bút pháp vẽ tranh rất thần kỳ, vẽ giống như đúc, giống như chỉ cần hắn vẽ ở phía trên đó thêm vài nét bút, người trong bức tranh sẽ bước ra ngoài.
Cố Tích Cửu nhìn xem bức tranh kia, lại nhìn nhìn người vẽ tranh là Tả thiên sư. Mặc dù nàng luôn luôn bình tĩnh, vui buồn đều không bộc lộ ra ngoài, giờ phút này trái tim cũng đang nhảy loạn!
Khuôn mặt của Tả thiên sư không ngờ lại rất giống với khuôn mặt của bức tượng chạm ngọc...... giống nhau đến kinh ngạc!
Chẳng qua một người áo tím một người áo trắng, khí chất cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-o-tren-ta-vuong-o-duoi/1713432/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.