Edit: voi còi
Lâm Mị chậm rì rì đi tới trong viện, nhìn thấy Lâm Thiến Khanh vẻ mặt lúngtúng đứng ở một bên, mà Chu Bảo Trạch lại là khí định thần nhàn như vậy.
Vừa thấy được nàng đi ra, Chu Bảo Trạch vội vàng tiến lên hai bước, ân cần gọi: “Tam tiểu thư.”
”Chu công tử, có việc sao?” Cùng sánh với kích động của Chu Bảo Trạch, Lâm Mị lại là tương đương yên ổn.
”Qua hai ngày nữa liền là hoa mai yến, vừa lúc trong cửa hàng của ta có hoàn thành xong một bộ y phục, đưa tới cho Tam tiểu thư.” Chu Bảo Trạch vừanói xong, Lâm Thiến Khanh tức giận đến siết chặt khăn tay trong tay.
Người nào không biết Chu gia mở cửa hàng tơ lụa a?
Đó thế nhưng trải rộng khắp Đại Giang nam bắc, chỉ cần là trong thành trấn lớn tất nhiên có cửa hàng tơ lụa của Chu gia, y phục ở trong đó thếnhưng huân quý thế gia đại gia đình yêu nhất.
Bên trong vải vóc tốt, cắt may tốt, thêu công càng tốt hơn, đương nhiên, cái tốt nhất, còn là giá.
Tuyệt đối là mua được một kiện y phục làm cho người ta đau lòng hai ba tháng.
Chu Bảo Trạch vậy mà liền chạy tới đưa cho Lâm Mị một kiện y phục của Chu gia?
Lâm Mị nàng có tài đức gì a?
Ở trong ánh mắt đố kị đến có thể giết chết người của Lâm Y Hân Lâm vàThiến Khanh, Lâm Mị chậm rãi lắc đầu: “Chu công tử, không có công laothì không nhận bổng lộc. Tại sao ta có thể nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-ngu-ta-vuong/2170277/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.