Chương trước
Chương sau
Tay nàng không nhúc nhích chỉ lẳng lặng bưng tách trà, lão phu nhân ngồi cạnh thấy thế không khỏi cảm thấy là lạ: "Sao vậy?Ngươi không thích trà này sao?"

Nghe giọng nói cũng đoán được, chẳng qua con người này thuần túy chỉ quan tâm nước trà có hợp với khẩu vị của nàng hay không, chứ không hề có sự khác thường gì.

Ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch khẽ nhúc nhích, trên mặt mơ hồ hiện ra chút ít nhẫn nại, mau chóng mà nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, sau đó cầm khăn lên che miệng ho khan vài tiếng, đôi mi thanh tú nhẹ chau lại tựa như đang rất cố gắng đè nén, vô cùng khó chịu.

Sắc mặt lão phu nhân lập tức biến hóa, vội vươn tay vỗ nhẹ lưng nàng, ân cần hỏi han: "Có chỗ nào không thoải mái chăng? Có cần mời đại phu đến không?"

Thẩm Nghiên Tịch vội vàng lắc lắc đầu, tiếp tục ho khan thêm vài tiếng mới miễn cưỡng dừng lại, trả lời: "Không sao đâu ngoại tổ mẫu, chuyện thường tình thôi, không ngờ lại khiến ngoại tổ mẫu phải lo lắng… khụ khụ… Chỉ là vừa nãy, ngửi được hương này nên đột nhiên không kiềm lại được, thật khiến cho ngoại tổ mẫu và các biểu tỷ phải chê trách rồi."

Lão phu nhân thấy nàng nhíu nhíu mày, liền nói: "Không ngờ cơ thể ngươi vẫn còn yếu như vậy. Ta còn cho rằng ngươi được gửi nuôi bên ngoài nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng sẽ khá lên chút ít. Phải chăng, do hôm nay ngươi thức quá sớm, đi lại xe ngựa giằng xóc cũng lâu, nên mới như vậy, thôi ngươi đừng ngồi lâu quá, ngoại tổ mẫu cho nha hoàn dẫn ngươi vào phòng nằm nghỉ một lát vậy."

"Còn…" Nàng chần chờ một chút, ánh mắt lặng lẽ nhìn qua những người khách ngồi trong phòng, tựa hồ cảm thấy nếu rời đi như vậy cũng có chút thẹn thùng.

Để ý được cử chỉ này của nàng, lão phu nhân liền nói:"Không sao, thân thể của ngươi quan trọng hơn, hãy lui xuống nghỉ một lát đi."

Mỗi một phu nhân các phủ ở dưới đều rối rít lộ vẻ quan tâm, Thẩm Nghiên Tịch lúc này mới cáo tội, được nha hoàn dìu đỡ sang phòng bên nghỉ ngơi.

Mà điều này vừa xảy ra, tất cả mọi người ở đây đều đặc biệt chú ý đến vị Thẩm Nhị tiểu thư này, các vị phu nhân đều biết rõ vị Thẩm Nhị tiểu thư này đúng là cơ thể yếu đuối, bệnh tật quấn thân. Nhìn bộ dáng này, cho dù có trở thành vương phi của Thất vương gia đi nữa, e cũng không thể ngồi lâu được ở ngôi cao đó rồi.

Trên mặt mỗi một phu nhân đều dịu dàng tươi cười, song tâm tư họ đều không ngừng tính kế mưu toan. Ai ai cũng đều ngắm nghía chằm chằm vào Kỳ vương điện hạ và ngôi vị Kỳ vương phi.

…….

Thẩm Nghiên Tịch đến phòng bên để nghỉ ngơi, trước khi đi cũng không có bỏ qua những ánh mắt biến ảo trong đó. Đợi đến khi vào phòng bên, những nha hoàn còn lại đều được đuổi khéo ra ngoài, Hương Hương thì nhịn không được hừ lạnh một tiếng.

Thời gian qua nàng hoàn toàn cảm thấy cái gã Kỳ vương điện hạ kia căn bản không xứng với chủ tử của nàng, đúng là chịu không được những kẻ không biết xấu hổ, đôi mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm chủ tử muốn chảy nước miếng, đặc biệt còn dám xem thường tính kế lên chủ tử của nàng nữa chứ!

Trong phòng không còn người ngoài, Thẩm Nghiên Tịch vô cùng sung sướng duỗi lưng rồi nằm lên giường, lập tức cảm thấy gân cốt toàn thân đều giãn ra, thoải mái không từ nào tả hết được.

Hương Hương nhướng mí mắt nhìn nàng, vẫn ngồi ở đàng kia không biết đang suy tư cái gì.

Quay người đổi tư thế nằm xong, Thẩm Nhị tiểu thư nghiêng người lấy tay chống cằm, vừa cười vừa nói: "Hầu phủ này quả nhiên rất hiếu khách, đứa cháu ngoại lần đầu đến thăm như ta vừa ngồi xuống đã được tặng trả một tách trà có thêm gia vị rồi."

Hương Hương đang suy nghĩ nghe vậy đột nhiên giật mình, sau đó mạnh mẽ phản ứng lại, bỗng nhiên xoay người đứng lên, kinh ngạc trợn to hai mắt: "Cái gì? Bọn họ đúng là muốn tìm cái chết rồi!"

Ngừng một lát, nàng lại cẩn thận hỏi, "Trong nước trà đã được thêm cái gì vậy?"

Tâm trạng của Thẩm Nghiên Tịch cũng rất tốt, ánh mắt mênh mông sáng lung linh, không đếm xỉa đến sự khiếp sợ của Hương Hương cùng tấm lòng đang vô cùng căm phẫn, hận đến nỗi không thể lập tức giết người. Một tay nàng nâng quai hàm, một tay nhẹ nhẹ nâng chân đang cong lên, nở một nụ cười dịu dàng đến độ khiến người ta phải khiếp sợ.

Thêm cái gì à?

Loại thuốc tốt này khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào, dục hỏa thiêu đốt không tự kiềm chế được ấy mà!

Chậc chậc, nếu như nàng đoán không lầm, thuốc này sẽ được ẩn trong cơ thể nàng tầm một hai canh giờ sau mới phát tác dụng, hơn nữa, dược liệu cũng khá mãnh liệt, không phải loại hàng tầm thường. Đương nhiên, nàng cũng không phải dễ dàng có thể để người ta đạt được mục đích.

Mà chủ yếu nhất là, thứ thuốc này… tựa như là chế phẩm từ tay nàng a!

Cũng không biết là do vị thân nhân nào không thể chờ đợi được đến độ lập tức dâng tặng nàng hậu lễ như vậy.

Hương Hương hung hăng nhíu mày, mặc dù chủ tử không trả lời nhưng nàng cũng khẳng định được nhất định không phải loại thuốc tốt lành gì, sắc mặt của nàng càng thay đổi, nàng đột nhiên xoay người bước ra ngoài, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, Thẩm Nghiên Tịch đột nhiên thở dài một hơi.

Thiệt tình, nàng còn chưa động thủ lại bị người ta vượt trước một bước, thật khó chịu quá đi mất!

Nghĩ đến đây, nàng nằm thẳng xuống, dự định cứ ngủ một giấc trước rồi tính sau.

‘Soạt’, một tiếng vang rất nhỏ, tựa như tiếng tờ giấy bị nghiền nát, khiến cho Thẩm Nghiên Tịch mới vừa nhắm mắt lại còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ, nàng không thể không mở mắt ra, ghé mắt nhìn về phía cửa sổ.

Một ống trúc bén nhọn vừa đâm phá cửa sổ, một hư ảnh nhàn nhạt cho nàng thấy được hai ngón tay, một bóng dáng thon dài cúi người dán lên khung cửa sổ, miệng đang đưa ống trúc vào để thổi một hơi.

Trong phòng đã xuất hiện một lớp sương nhàn nhạt, vừa lúc đó trong không trung xuất hiện một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, rất nhẹ nhàng nhấc ống trúc ra, không đợi người bên ngoài kịp phản ứng, cửa sổ lập tức được mở ra, một bàn tay thon dài như từ địa ngục chui lên mang theo quỷ khí dày đặt, nắm chặt cổ họng người đang hạ độc, khiến hắn không kịp lui về sau để chạy trốn.

"Á…"

Cổ họng bị chế trụ, người ngoài cửa sổ ngay cả muốn hét lên cũng không kịp, hít thở còn không thông nữa là. Do hô hấp không thuận nên đại não cũng sẽ bị thiếu dưỡng khí khiến hắn bắt đầu trở nên mơ hồ, tứ chi co quắp lại, lục phủ ngũ tạng như đang trộn lẫn vào nhau.

Hắn kinh hãi trợn to hai mắt, cố gắng nhìn xem, sát thần đột nhiên xuất hiện này là ai, nghĩ sao cũng không hiểu, rõ ràng việc này vô cùng đơn giản, sao giữa đường lại xuất hiện một kẻ phá rối như thế.

Trong phòng không phải chỉ có mỗi vị Thẩm Nhị tiểu thư thôi sao? Vì sao … lại có…

Không đợi hắn có thời gian tìm hiểu rõ ràng, cổ họng một lần nữa lại bị xiết chặt, cả người đều bị nhấc cao lên, hắn muốn phản kháng cũng không được, bị bàn tay sát thần đó kéo theo bay vào trong phòng. Lại một tiếng ‘phăng’, cửa sổ mới vừa mở ra, một lần nữa bị khép lại.

Trời đất như quay cuồng, hắn bị rớt xuống đất một cách mạnh bạo, tựa như hết thảy gân cốt huyết mạch đều bị xé nát, đau đớn lan ra khắp người, hắn nhịn không được xuýt ra một hơi khí lạnh đau đớn, giọng khàn khàn đến độ cổ họng cũng đau rát.

Hắn nam tử trẻ tuổi độ chừng hai mươi, đang mặc trang phục nô bộc sai vặt, tướng tá nhỏ gọn, bộ dáng bình thường… à, nếu như không có một vết sẹo lớn trên mặt, thì cũng là một người vừa gặp liền có thể lãng quên.

Hắn giãy giụa xoay người lại, rốt cục đã có thể nhìn thấy rõ ràng tên sát thần khi nãy ở đâu đột nhiên xuất hiện khống chế mọi hành động khiến hắn không kịp phản kháng, song vừa nhìn thấy dung nhan người này, tâm trí của hắn bị chấn động một phen, hai mắt trợn to đầy khiếp sợ, nằm mơ cũng không thể nghĩ tới cái người luôn tỏ ra yếu đuối bệnh tật, Thẩm Nhị tiểu thư kia… chính là…!

"Ngươi… ngươi…"

"Là ai phái ngươi tới?"

Thẩm Nghiên Tịch không đếm xỉa đến sự ngạc nhiên của hắn, mà ung dung ngồi xổm xuống bên cạnh, một tay vuốt ve ống trúc nhỏ dài mới cướp được, một tay nắm lấy vạt áo hắn, khóe môi vẫn nhếch lên một nụ cười nhẹ nhạt, đôi mắt trong vắt như nước hồ thu đang lóe sáng, nhìn sao cũng không giống như một kẻ ti tiện hay bày mưu ám toán hoặc tức giận phẫn uất đến độ muốn khởi binh vấn tội hắn.

Nhưng mà, người nọ lại đang cảm thấy vô cùng kinh hãi, lạnh lẽo đến thấu xương, muốn nói chuyện, nhưng vừa há mồm cũng chỉ có thể phát ra âm thanh ‘khanh khách’, là tiếng cầm cập của hai hàm răng đang đánh vào nhau, thì ra khuôn mặt nhỏ nhắn suy nhược, điềm đạm đáng yêu kia đang ở trước mắt hắn lúc này nhìn sao cũng giống như u hồn quỷ mị, không chỗ nào là không toát ra luồng khí lạnh sát người cả.

Biểu hiện này khiến cho Thẩm Nhị tiểu thư vô cùng bất mãn, không ngừng sờ soạn mặt mình, nhíu nhíu mày:"Chẳng lẽ bổn cô nương ta lớn lên nhìn rất khó coi sao, dọa ngươi sợ đến mức nói không ra lời? Bộ dạng này của ta trông rất thê thảm à? Hả? Hả?"

Giọng nói nhàn nhạt đầy uy hiếp khiến hắn giật nảy mình, rùng rợn cả sóng lưng, một lát sau mới trấn định lại chút ít, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ, run rẩy đôi môi, lắc đầu liên tục,"Không, không có…"

Nhị tiểu thư lại khẽ cong mi mắt lên, cầm ống trúc trong tay nhích gần về phía hắn, dịu dàng cười hỏi: "Nào nào, nói cho ta nghe, là ai phái ngươi tới hạ độc vào phòng của bổn cô nương hở?"

Đúng là quá coi thường nàng mà, trong một ngày liên tục xuất chiêu, hành động này không phải là đang hạ nhục nàng sao?

Hơn nữa, lại dùng chính độc dược do nàng chế ra để dùng lên người nàng nữa chứ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.