"Ta không … ta…"
Bị Thẩm Nghiên Tịch không ngừng đưa ống trúc áp bách hướng về phía hắn, tiểu tặc này không khỏi kinh hoàng luống cuống, thế nên con mắt cũng không ngừng chuyển động giữa Thẩm Nhị tiểu thư và thanh ống trúc.
Hiện giờ hắn đã không còn rảnh rỗi để mà lo lắng nhiệm vụ có hoàn thành hay không, một khi tính mạng nhỏ của hắn đã bị uy hiếp thì cũng đủ khiến hắn thần hồn nát thần tín rồi.
Hắn run rẩy, co rúm người lại, giọng nói của nàng thoạt nghe mềm mại yếu đuối, mỉm cười dịu dàng, Thẩm Nhị tiểu thư này khiến cho hắn sợ hãi không thôi, thứ cảm giác cổ họng bị bóp chặt, hít thở không thông, đến cả tâm can, lục phủ ngũ tạng đều bị dằn vặt đến đau đớn hoảng hốt, khiến cho hắn muốn nói gì đó, song phát ra khỏi miệng chỉ là những chữ cái rời rạc không thành tiếng.
Thẩm Nghiên Tịch đối với thái độ này cực kỳ không hài lòng, bàn tay đang nắm tà áo hắn càng giật mạnh, ống trúc đã được dồn đến bên miệng hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể rót ‘gia vị’ độc đáo này vào miệng hắn rồi.
"Ngươi có muốn nếm thử đây là gì không? Có muốn thử không?"
Vẫn là nụ cười tủm tỉm đầy ác ý, hù dọa đến độ khiến tên tiểu tặc đó lắc đầu liên tục, ống trúc vừa chạm đến môi đã xanh cả mặt, sự căng thẳng hoảng sợ thấu tận đáy lòng, trợn to hai mắt, kinh hoàng, lời nói nghẹn đứt,"Không… Không, xin biểu tiểu thư tha cho… Xin tha mạng!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-cua-vuong-gia-yeu-nghiet/2264715/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.