Trong nháy mắt, Quân Thương hơi ngẩn ra, nhìn nữ tử trước mặt đang mặt mày hớn hở nhếch môi cười, đôi mắt thâm thúy chợt rung động, mặc dù rất nhanh đã lắng xuống.
Vạn lượng hoàng kim sao?
Ngày đó, bởi vì đang ở vùng ngoại ô, trên người cũng không tiện mang theo nhiều tiền, cho nên sau khi đồng ý với nàng điều kiện một vạn lượng vàng đúng là hắn vẫn chưa gửi cho nàng.
Nhưng mà, hôm đó nàng cũng không ngừng lục lọi khắp người hắn và tìm ra một tấm ngọc bội, trị giá đâu chỉ một vạn lượng hoàng kim chứ!
Trong nháy máy, Thất điện hạ mau chóng khôi phục sự bình tĩnh, ngược lại hai vị tùy tùng bên cạnh thì mắt mở miệng tròn vẫn chưa khép lại được. Đột nhiên xuất hiện, trong tình huống này còn có thể nói ra một câu như vậy, hỏi sao người ta không ngây ngốc ra mà nhìn cho được chứ, trực giác của bản thân còn cho rằng đã nghe lầm nữa mà.
Ực, nàng ấy đang làm chuyện xấu, rón rén vượt tường, bị người phát hiện, ít nhiều cũng có chút chột dạ khi bị người khác nhìn thấy việc xấu nàng làm, hoặc là giật mình mà giết người diệt khẩu chứ? Hay là chí ít cũng phải hối lộ một chút gì đó cho bọn họ để bọn họ ngoan ngoạn mà ngậm miệng không đi truyền bá tin tức của nàng mới đúng chứ!
Lòng nàng làm sao mà có thể điềm nhiên nói ra được một câu như vây a…chẳng những thế còn là vô cùng trấn định nữa.
Nói đúng hơn là một chút sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-cua-vuong-gia-yeu-nghiet/2264704/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.