Từ khi vào cung cấm, Ánh Tuyết luôn thận trọng, không kiêu ngạo không xiểm nịnh mà đi. Dù sao cái mạng của nàng khó khăn lắm mới tìm về được. Cũng không muốn vì một chuyện không đâu mà lại mất mạng.
Theo như phán đoán của bản thân trong ba tháng này, nàng biết vị Đế vương sắp gặp rất có thành kiến với nàng. Chỉ e ông ta đã biết mối quan hệ của nàng với Thất Vương gia và Cửu Vương gia, hoặc có khả năng là Thái tử dặm mắm thêm muối muốn trừ khử nàng.
Suốt thời gian bên trong thiên lao, làn da của nàng trở nên trắng nõn và xanh xao do không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Bước đến bên trong điện có vị kia đang chờ. Chỉ còn có thái giám La Hi đứng sau hoàng đế, còn lại đều đi ra ngoài,
Ánh Tuyết hành đại lễ, nàng quỳ xuống chắp tay: “Hoàng Thượng Vạn Tuế.”
Hoàng Đế nhìn nữ tử yếu nhược đang quỳ trước mặt, ánh nhìn đối với nữ tử này có nhiều cảm xúc phức tạp, có chán chường, có mệt mỏi, có tức giận.
“Đứng lên đi.” Giọng nói uy nghiêm vang lên.
Ánh Tuyết nói: “Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Vẫn như cũ nàng không nhìn thẳng vào long nhan, tầm nhìn chỉ dừng lại trên tà áo của Hoàng Đế.
“Ngươi ngẩng đầu lên.”
Lúc này nàng mới ngẩng đầu lên nhìn.
Hoàng Đế nhìn thấy nữ tử trước mặt dù không có son phấn, không có bảo dưỡng, nhưng lại vẫn có gương mặt câu hồn đoạt phách như thế liền không khỏi giật mình. Ở hậu cung của ông, nữ nhân mặt mộc mà vẫn xinh đẹp cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nu-tu-tieu-thiep-thanh-vuong-phi/1781789/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.