Trời đã về chiều, mặt trời cũng dần lặn xuống, những áng mây có màu hồng trôi lơ lửng trên không trung. Mắt Ánh Tuyết dán chặt lên bầu trời, nàng nằm dài trên chiếc trường kỷ được đặt bên ngoài nơi nghỉ của Thất vương gia. Cuộc sống chẳng khác gì công chúa trong một tòa phủ đệ cả. Hách La Duẫn Chiêu tiến đến nơi nàng nằm, ngồi xuống bên cạnh nàng, nói: “Nàng buồn lắm sao?” Ánh Tuyệt gật đầu: “Nam nhân các người làm sao biết nữ nhân trong hậu viện chán như thế nào. Suốt ngày ăn nằm ngủ nghỉ, siêng siêng thì chăm sóc hoa cỏ, đánh đàn, đọc sách... Ngươi nghĩ như vậy thì thoải mái lắm sao? Làm con người ta càng ngày càng trở nên lười biếng.” Hắn lại nói: “Nhưng chuyện chính trị, quân sự thật không phù hợp với các nàng. Những chuyện này vẫn là phù hợp với đấng nam nhi hơn.” “Ngươi xem thường nữ nhân bọn ta quá rồi. Chẳng qua tự nam nhân các ngươi nghĩ các ngươi cao siêu thôi. Ngươi thử nghĩ xem, không phải nam nhân nào cũng am hiểu chính trị hay đánh giặc. Tương tự, nữ nhân bọn ta cũng đa số có được tìm hiểu hay tiếp xúc chính trị tới nơi tới chốn đâu, làm sao có người am hiểu chứ. Còn xét về khoản kiếm tiền lo cho gia đình, mấy bộ Long cung đồ ta vẽ dư sức cho ta ăn uống no say vài năm đi.” Ánh Tuyết nhàn nhạt đáp. Đôi bên nói chuyện vài câu, lại không khỏi hiểu nhau nhiều hơn. Thất vương gia lúc này tựa như không phải một Vương gia, mà là một nam nhân bình thường tâm sự với người mà hắn yêu. Lúc sinh hắn ra, mẫu phi hắn vì khó sinh mà qua đời. Lại còn có vài người không muốn nhìn thấy hắn được Hoàng đế thương yêu, tung tin rằng hắn khắc chết mẫu thân, làm cho Hoàng đế luôn luôn xa cách hắn, xem hắn là kẻ tước đoạt đi mạng sống phi tử ông yêu, cuộc sống trong cung của hắn vì vậy cũng vô cùng khổ sở. Thế rồi sau khi hắn lên tám tuổi, gặp được Hách La Duẫn Cung, đệ ấy lúc ấy chỉ mới năm tuổi, có được mẫu thân vô cùng được Hoàng đế sủng ái, khi ấy nàng là Đức phi. Duẫn Cung lúc đó khi biết hắn là thất ca, liền vui vẻ chơi đùa cùng hắn, lén mang đến cho hắn những món ăn ngon nhất. Còn đi nói với mẫu thân mong muốn mẫu thân nuôi nấng hắn. Tuy rằng Đức phi khi ấy không đáp ứng, nhưng cũng đồng ý nhờ người chiếu cố cho hắn nhiều hơn. Về sau lại nhờ ngự y xem xét bệnh tình của hắn khi hắn bỗng dưng ngất xỉu. Cũng chính nhờ nàng ấy nói sự tình của hắn cho Hoàng đế, Hoàng đế hiện tại mới biết được, đứa con trai thứ bảy là do trúng độc từ trong bụng mẫu thân. Mà mẫu thân không phải vì bị hắn khắc chết, là trúng độc mà qua đời. Cũng từ lúc đó, Văn Đế một phen điều tra dọn dẹp hậu cung. Từ khi đó Thất Vương gia mới được nhiều người biết đến, đối đãi cũng tốt hơn. Văn Đế bởi vì trong lòng còn ân hận, nên đối xử với Thất Vương gia tốt nhất trong số những người con khác, một phần cũng là vì ngự y dự đoán, hắn không sống qua năm hai mươi tuổi, chuyện đó chỉ có vài người biết, thậm chí Hách La Duẫn Cung cũng không biết điều đó. Thế nên Thất Vương gia và Cửu Vương gia là hai huynh đệ có mối quan hệ tốt nhất ở trong Hoàng tộc đầy rẫy tính toán này. Nghe đến đây, Ánh Tuyết không khỏi bùi ngùi: “Duẫn Chiêu, hẳn là huynh cũng sắp hai mươi rồi đi.” Bầu trời lúc này cũng đã tối, hai người vậy mà nói chuyện đến khi mặt trăng lên cao. “Qua hai mươi được một thời gian rồi.” Hắn mỉm cười, vừa rồi nàng gọi tên của hắn, chứ không còn gọi hắn là Thất Vương gia. Ánh Tuyết lúc này cũng gật gù. Nghĩ đến Thất Vương gia mất tích cũng nửa năm, trong khoảng thời gian đó hắn cũng mất kí ức, e rằng lúc đó đã xảy ra biến cố gì mà độc trên người hắn đã được giải. “Thật ra... Ta và nàng được tìm thấy cùng một nơi.” Duẫn Chiêu không khỏi ngập ngừng nói. Ánh mắt của nàng lúc này dường như mất đi tiêu cự. Nàng và hắn được tìm thấy cùng một nơi? Tại sao nàng lại chưa từng nghe Duẫn Cung nhắc đến? Y nói với nàng sẽ giúp nàng tìm lại kí ức sớm nhất, là lừa nàng sao? Thì ra đó là lí do nàng lại cảm thấy Duẫn Chiêu trông thật quen? Lúc này dòng lệ trên khóe mắt nàng rơi xuống. Nhưng trên môi nàng lại cong cong như đang cười. Nàng ai oán hỏi hắn: “Duẫn Chiêu, huynh có phải yêu ta rồi không?” Trái tim hắn đập loạn xạ, nhìn dòng lệ của nàng, nghiêm túc đáp lại: “Đúng thế, ta yêu nàng.” Nàng lại tựa như vu vơ hỏi: “Vì gương mặt này của ta, đúng chứ?” Hắn lau đi những giọt nước mắt trên má nàng, ôn nhu nói: “Chẳng phải, ta cũng chẳng biết lí do tại sao ta yêu nàng. Cảm xúc dành cho nàng chẳng hiểu tại sao lại nhen nhóm trong lòng ta, cũng chẳng biết đã có từ lúc nào.” Ánh Tuyết quay mặt đi: “Ta yêu Duẫn Cung.” “Ta biết chứ. Nhưng, ta nguyện ý chờ nàng cả đời này. Chỉ mong một đời, một kiếp, một đôi.” Nhìn vào đôi mắt không chút tạp niệm của hắn, nàng biết lời hắn nói là thật lòng. Nhưng nàng sợ, thân là người hoàng gia, hắn làm sao có thể làm được như lời hắn nói. Huống hồ nàng cũng chẳng có thế lực gia tộc đằng sau. Dù sao độc của hắn cũng đã giải quyết xong. Rồi cũng sẽ có một ngày hắn như Duẫn Cung, lại có thêm những nữ nhân mới trong phủ. Ánh Tuyết không biết có phải đã hết yêu Hách La Duẫn Cung rồi không. Chỉ là khi nhắc đến y, tim nàng cũng không còn đập nhanh như ngày nào nữa. Cũng không còn cái cảm giác đau thật đau khi nghĩ y đang bên cạnh người phụ nữ khác. Nàng đứng dậy, nói: “Ngươi nói sau khi ta khỏe, muốn đi đâu tùy ta?” “Đúng vậy.” Hắn đáp. “Ta muốn đi tìm lại những kí ức đã mất. Được chứ?” Hách La Duẫn Chiêu gật đầu, nhìn thấy trên gương mặt nàng cũng không còn nước mắt ngắn dài nữa. Rất muốn tiến đến ôm nàng, nhưng nghĩ lại thì nàng và hắn vẫn chưa là gì của nhau. Chỉ đành ngậm ngùi nhìn nàng bước vào phòng. Còn hắn thì cất bước về thư phòng làm chính sự.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]