Ngày mùng một tháng năm nghỉ dài hạn lại bị một văn kiện không hiểura sao mà hủy bỏ tất cả,không thể về nhà học sinh chỉ biết chửi mát chứcăn bản không thể phản kháng cái gì. Trưởng lớp quyết định lợi dụng bangày nghỉ tổ chức du lịch cả lớp,người nào có hứng thú có thể báo danh.Mọi người đối với cuộc đi chơi này cảm thấy không hứng thú lắm,nhưngtrưởng lớp bỗng nhiên tiết lộ có lẽ sẽ mời Dịch Thừa giáo sư đi chơicùng bọn họ, một là có thể liên hệ tình cảm giữa thầy trò, thứ hai DịchThừa sang năm sẽ không dạy lớp bọn họ,xem đây như là chuyến du lịch từbiệt. Vì quyết định hạng mục đi du lịch, mọi người cùng nhau mở hội bànluận. Cổ Dĩ Tiêu ngồi ở phía sau phòng học,A Âu ngồi ở bên người cô gửitin nhắn cho bạn trai. Cổ Dĩ Tiêu nghe hai tiếng hô bất đồng, nam sinhphần lớn hy vọng đi leo núi, nữ sinh hy vọng đi ra biển. A Âu rất ngạcnhiên“Tại sao con gái đều muốn đi biển? Nơi đó chúng ta đều đi đến nhừ.” Cổ Dĩ Tiêu châm chọc cười“Cậu không hiểu sao, đi biển là muốn cỡi quần áo .” “Sao?” A Âu ghét bĩu môi. “Các cô ấy muốn nhìn nửa thân trần của Dịch giáo sư , mặt khác các cô ấy muốn biểu diễn dáng người kiều mỵ trước Dịch giáo sư .” Cổ Dĩ Tiêutiến thêm một bước giải thích nói, tâm ý của các cô ấy làm sao có thểlừa gạt ánh mắt của cô. A Âu càng thêm ghét. “A, hai người các ngươi!” Trưởng lớp kêu lên“Còn thiếu hai phiếu của hai người , đi núi hay đi biển?” “Đi núi.” A Âu lập tức trả lời. Nam Sinh nghe nói đi núi liền vang lên tiếng hoan hô, bọn họ và đám người thích đi biển bất phân thắng bại. Tấm phiếu của Cổ Dĩ Tiêu là mấu chốt.Cô giống như đứng ở trong trậnđấu, vài tỷ ánh mắt nhìn chăm chú vào cô, chờ đợi câu trả lời đặc sắccủa cô. Cô nhìn đám nam sinh lại nhìn đám nữ sinh, suy nghĩ trong chốclát đắc tội nữ sinh là đáng sợ nhất ,lỡ như mỗi cô đều bỏ thuốc xổ vàomình, cô như đích thân đưa mình đi hỏa táng.“Đi bờ biển đi!” “A –” Nữ sinh kích động đến rơi nước mắt, giống như biểu quyết thànhcông là công lao của các cô. A — chỉ cần mời được Dịch giáo sư, đạt được mục đích nho nhỏ của các cô,thì cũng không uổng phí các cô mười nămgian khổ học tập cùng thi vào trường cao đẳng này. “Tớ đã gọi điện cho Dịch giáo sư – nhưng mà thầy ấy nói cần phải sắpxếp thời gian, ngày mai mới có thể trả lời chắc chắn.” Trưởng lớp tuyênbố,tiện đà nhiệt huyết sôi trào nói ra một câu đủ để so sánh ngangHitler War Ii tiếp đó diễn giảng lời nói:“Các đồng chí các nữ đồngbào,hãy phát huy uy lực bầu trời của chúng ta, hướng trời cầu nguyện! Để cho Thượng Đế mở ra cửa sổ tâm linh của Dịch giáo sư, làm cho hắn đốichúng ta rộng mở vòng ôm, cùng dắt tay chúng ta chạy đến biển rộng xinhđẹp!” “Tập thể tự sát?” Sau ót của Cổ Dĩ Tiêu chảy một giọt mồ hôi. A Âu cũng cười, kéo lấy Cổ Dĩ Tiêu trở về ký túc xá. Cổ Dĩ Tiêu lên mạng rất có sức lực chơi võ lâm quần hiệp truyện,độtnhiên di động vang lên, một dãy số xa lạ xuất hiện.Cô tạm dừng trò chơi, rất có lễ phép tiếp nghe“Chào !.” “Bạn học Cổ Dĩ Tiêu.” “Dịch……” Cô vừa mới nói một chữ Hoa Tri Chi cùng Tiểu Tư liền mẫncảm quay đầu nhìn cô“Dì sao,dì khỏe chứ! Đã lâu không thấy nha, ha ha.” Cổ Dĩ Tiêu cười lớn có lệ, xóa tan lòng nghi ngờ của các cô.Cô chậm rãi đi đến ban công, đóng cửa lại, vỗ vỗ ngực hạ giọng hỏi:“Thầy có việctìm em sao?” “Dì sao?” Dịch Thừa giống như tương đối khó chịu. “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.” Cổ Dĩ Tiêu cười ha ha, sau đó hỏi:“Thầymuốn hỏi chuyện đi biển sao? Đó là quyết định cả lớp nhất trí không cóliên quan đến em.” “Em có đi không?” “Em mới không có đi, bãi biển toàn là cát.” Lợi dụng ba ngày này,cô chuẩn bị về nhà ăn cơm nuôi bụng mình thật tròn. “Được, thầy sẽ cự tuyệt .” Dịch Thừa dường như muốn cúp điện thoại. “Chờ một chút!” Cổ Dĩ Tiêu gọi lại hắn, nữ sinh trong lớp để ý hắnlâu như vậy, hắn tại sao không cho bọn họ cơ hội cuối cùng, sẽ gặp báoứng .“Ý của thầy là nếu em đi thầy cũng đi phải không?” Giọng rầu rĩ của Dịch Thừa vang lên:“Cổ Dĩ Tiêu……” “Gì chứ?” “Em ít tự kỷ đi.” “Vậy thì em đi,em cũng muốn ăn món cua nướng mới mẻ a.” Cổ Dĩ Tiêu bỗng nhiên nhớ tới, đi biển ăn cua nướng rất ngon. “Thầy cũng đi.” “Bởi vì en muốn đi?” Cổ Dĩ Tiêu còn không nhả ra. “Thầy cũng muốn ăn cua nướng.” “Sớm biết rằng như vậy, nữ sinh lớp chúng em không cần cầu nguyệnvới trời, trực tiếp cầu nguyện với con cua thì tốt rồi.” Cổ Dĩ Tiêu cười khanh khách , ánh mắt nheo thành một đường thẳng. ☆★ Tin tức Dịch Thừa đồng ý cùng mọi người đi biển làm cho mọi người vui mừng khôn xiết, các học sinh nhanh chóng thông báo,tin tức tiến triểncực nhanh, ngay cả nữ sinh biệt viện cũng muốn gia nhập chuyến đi củabọn họ,chẳng qua bị trưởng lớp uyển chuyển cự tuyệt . Xem ra người làmviệc cũng không dễ dàng. Đám nữ sinh kia không thể gia nhập chuyến đibọn họ, đương nhiên sẽ không cứ như vậy từ bỏ ý đồ, hỏi thăm ra ngày bọn họ du lịch đến lúc đó cũng đi là được. Trong lúc nhất thời,đồ tắm Bikini bán thật đắt.Một mình Dịch Thừa lại kéo toàn bộ trang phục thành phố phát triển ,có thể thấy được hắn cótiềm năng vô hạn . Cổ Dĩ Tiêu nhìn hai người Hoa Tri Chi và Tiểu Tư ở trong ký túc xáthử Bikini, máu mũi đều nhanh phun ra.Ba miếng vải to bằng lòng bàn tayche khuất những nơi nên che , lại càng thêm hấp dẫn người ta hướng tới — Nếu không có biết sẹo trên lưng thì tốt.Cô bây giờ không có Bikini,thậm chí không có áo tắm,cô sẽ không bơi lội. Nhìn ngày nghĩ một tháng năm sắp đến,Hoa Tri Chi cùng Tiểu Tư đềukích động ngủ không được,A Âu không đi bờ biển,trước thời gian về nhà . “Dĩ Tiêu, thật ra cậu cũng rất muốn nhìn Dịch giáo sư lỏa thân đúnghay không?” Tiểu Tư đoán “Bằng không cậu sẽ không bỏ phiếu đi bờ biển .” “Tớ bỏ phiếu cho các cậu không phải vì muốn thấy hắn lỏa thân, mà làmuốn bảo vệ tánh mạng chính mình.” Cổ Dĩ Tiêu trở mình lại ngủ, không để ý tới các cô líu ríu ảo tưởng, cái gì Dịch thừa bỗng nhiên bổ nhào vềphía cá cô , bởi vì cô biết chuyện các cô ấy ảo tưởng vĩnh viễn sẽ không thực hiện được . Sáng sớm ngày hôm sau, cô đã bị hai người mê trai tha đứng lên, mơ mơ màng màng thu thập đồ vật này nọ. “A! Cậu tại sao không mang theo áo bơi?” Hoa Tri Chi kinh ngạchỏi. “Tớ không có áo bơi.” Cô vốn không định đi, cho dù đi cũng không có muốn đi bơi. “Như vậy sao được” Hoa Tri Chi khẳng khái lấy bộ Bikini trong ba bộcủa mình, chọn bộ bảo thủ nhất đưa cho cô“Cái này cho cậu mượn, cậu làtấm phiếu mấu chốt, chúng ta nói sao cũng không thể bạc đãi cậu.” “Vì tình hữu nghị a –” Cổ Dĩ Tiêu nhìn cô cúi đầu“Cảm ơn ông trờiban cho mình một bạn cùng phòng tốt như vậy!” Nhưng cô căn bản khôngmuốn mặc áo tắm xuất hiện trước mặt Dịch Thừa! Một giờ sau, cả lớp đều ngồi lên xe buýt,sắp sửa khởi hành. Cổ Dĩ Tiêu vốn ngồi chung với Tiểu Tư, một nam sinh nói khẽ với TiểuTư gì đó,Tiểu Tư cư nhiên nhảy dựng lên, ân cần đem vị trí của mình tặng cho hắn. Cổ Dĩ Tiêu liếc liếc mắt một cái, nam sinh kia là Hoàng GiaPhú. “Hoa phi hoa,sương phi sương, ta là một con thuyền nhỏ phiêu bạc,lẳng lặng bồng bềnh trong sóng biển xanh,ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắtcủa cậu giống như ánh sao trong đêm tối, chiếu sáng lên con tim lạnh như băng của ta.” Hoàng Gia Phú có ý với Cổ Dĩ Tiêu không phải một ngày hai ngày, chỉ cần có cơ hội ở chung sẽ xuất khẩu thành thơ. Cổ Dĩ Tiêu không để ý đến hắn, nghiêng sang bên …muốn ngủ. Các học sinh nữ bỗng nhiên nổi lên xôn xao,Cổ Dĩ Tiêu không cần trợnmắt cũng biết Dịch Thừa lên xe . Vì chiếu cố đến tất cả bạn học nữ,trưởng lớp cố ý an bài một vị trí tốt trong xe, vừa lúc ngồi ở phíatrước Cổ Dĩ Tiêu. Dịch Thừa đeo theo một túi du lịch nhỏ, mặc áo sơ mi bình thường cộng với quần Jean, kia kính mắt tượng trưng phần tử trí thức đoan chính đặt tại trên mũi hắn. Mặt hắn không chút thay đổi nhìn các học sinh nữchung quanh, bỗng nhiên phát hiện Cổ Dĩ Tiêu ngồi ngay phía sau hắn, bên người còn có một nam sinh thoạt nhìn như cha mẹ chết. Đáy mắt hắn nổilên chút gợn sóng lại rất nhanh che dấu đi, chậm rãi ngồi xuống, mở tạpra chí –[quốc gia địa lý_ Trung Quốc] ra. Trưởng lớp mặt ửng hồng ngồi ở bên người Dịch Thừa, nhận ánh mắt hâm mộ từ những người khác. Xe khởi động, cửa xe đóng lại. Hoàng Gia Phú cực nhanh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lại nổi hứnglàm thơ:“Đem ta so sánh với một chiếc xe không có mục đích, cả đời không ngừng truy tìm, truy tìm, phong cảnh xinh đẹp đến tột cùng là phương xa trong lòng ta, hay là đường dưới chân ta?” Đọc xong,hắn vì bài thơ mình mà cảm động, không khỏi hỏi Cổ Dĩ Tiêu:“Dĩ Tiêu,cậu cảm thấy bài thơngắn của ta và Cố Thành [ một thế hệ ] so sánh với nhau, ai làm tốthơn?” “Người ấy tương đối khá.” Cổ Dĩ Tiêu trả lời. Dịch Thừa nghe thấy nói chuyện bọn họ, nghĩ thầm rằng, chỉ cần là người đều đã cảm thấy được thơ Cố Thành hay. “Tại sao?” Hoàng Gia Phú cũng không để ý đánh giá của cô, thực khiêm tốn hỏi. “Thơ hắn so với thơ cậu ngắn hơn.” Cổ Dĩ tiêu lại trả lời. “Vậy với Hồ Hòa thì sao?” Cổ Dĩ Tiêu suy nghĩ trong chốc lát nói:“Tin tưởng cậu sau này sẽ giống như Cố Thành hay Hồ Hòa vậy.” Hoàng Gia Phú vui vô cùng, rốt cục không hề hỏi Cổ Dĩ Tiêu về chuyệnthơ ca, say mê ở trong tài hoa chính mình nhất thời không thể tự thoátra được, rung đùi đắc ý ngâm tụng bài thơ không biết tên. Dịch Thừa cố nén ý cười, bởi vì hắn hiểu ý câu nói của Cổ Dĩ Tiêu –cậu về sau rất có thể giống Hồ Hòa hay Cố Thành giống là tự sát hoặc làtrước giết người sau tự sát. Trưởng lớp thấy Dịch Thừa thật lâu cũng không lật sang trangkhác,trong lòng không khỏi tán thưởng : Giáo sư chính là giáo sư, chỉ có một trang sách lại xem lâu như vậy, nhất định từ bên trong tổng kếtra mười trang đạo lý nha?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]