Sau khi Hạ Vy thiếp đi, Trạch Dương đỡ cô nằm xuống giường, cậu nhẹ nhàng ra ngoài đóng cửa, nụ cười trên môi bỗng in đậm, Trạch Dương khuôn mặt hả hê châm điếu thuốc hút, cậu nhã nhặn tiến lên phòng chơi đàn, ngón tay uyển chuyển đi trên từng phím đàn, lòng người lại càng vui hơn. Ngưng lại một lúc Trạch Dương nhận được cuộc điện thoại của bác sĩ liền ấn trả lời.
- Alo tôi nghe.
- Cậu chủ, cô Thanh Di đã tỉnh rồi.
- Tình trạng chị ấy thế nào.
- Chúng tôi vẫn có thể kiểm soát được.
- Tốt lắm, nếu có thời gian tôi sẽ đến thăm chị ấy, nhớ chăm sóc cho thật tốt.
- Vâng ạ.
Cúp máy rồi, Trạch Dương di chuyển đến căn phòng, cậu mở tủ lấy một chiếc áo choàng đã cũ, không ngừng phát lên tiếng cười nhỏ nhưng vang vọng khiến người nghe bỗng thấy rợn.
- Cuối cùng em đã tìm được chị rồi, Hạ Vy.
Trạch Dương hút thuốc, Khói thuốc lan tỏa vào trong không khí, ánh mắt Trạch Dương thâm trầm nhìn lên trần nhà, tĩnh lặng như mặt hồ nước không chút gợn sóng, sâu trong ánh mắt ấy chẳng ai có thể hiểu rằng cậu đang tâm tư về điều gì.
Cạch một tiếng, cậu mở cửa phòng ra, Hạ Vy vẫn trong giấc ngủ yên bình, có vẻ liều thuốc an thần cậu cho vào trong cháo có tác dụng rất tốt, cậu ngồi bên giường xoa đầu Hạ Vy rồi nâng từng lọn tóc lên nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trên đó, ngay thời khắc chứng kiến Hạ Vy xinh đẹp dịu dàng hiện ngay trước mắt, ý nghĩ rằng cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-vo-yeu-cua-tong-tai/1680606/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.