Hạ Vy bừng tỉnh trong cơn mê man đắm mình vào từng hình ảnh của quá khứ, cô thở dốc. 
Tại sao cô lại nhớ đến những sự việc? 
Cô đã quyết để chúng vào dĩ vãng cớ sao lại.... 
Cô đưa tay lên day day trán, lại một hồi ức ùa về, chẳng phải là cô đang ở chỗ cây đàn sao và còn có 
- Chị Hạ Vy 
- Trạch Dương 
Tiếng gọi cự nhiên chấm dứt bầu không khí trầm lặng trong căn phòng, Hạ Vy quay ra nhìn người vừa gọi mình, đập vào mắt cô là khuôn mặt cười tươi của Trạch Dương, rất ôn nhu mà dịu dàng. 
- Chị dậy rồi sao? Em mang bữa sáng đến cho chị. 
- Tại sao chị lại ở đây? 
- Chị không nhớ gì sao 
- Chị không. 
- Em thấy chị bị ai đó đưa lên xe con đường đối diện bên bệnh viện và.. 
- Em đã cứu chị sao? Trạch Dương, cảm ơn em rất nhiều. 
- Không sao, chị ăn sáng đi. 
Trạch Dương hắng giọng, cậu nở nụ cười rồi nhã nhặn nâng bát cháo lên. Hạ Vy đờ đẫn một lúc, dù cô đã chung sống với Trạch Dương nhiều năm nhưng đột nhiên cô lại có cảm giác không thân quen, có lẽ là đột nhiên xa cách chừng ấy năm, việc gặp lại nhau bất chợt thế này cũng khó xử. Hạ Vy nhớ cái ngày cô đã lừa Trạch Dương lên máy bay sang nước ngoài, và đó là lần đầu tiên cô thấy Trạch Dương khóc nhiều đến vậy, cậu bé vùng vẫy, thậm chí là chạy đến ôm lấy Hạ Vy như muốn cô giữ cậu lại nhưng lúc ấy, cô không thể làm như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-vo-yeu-cua-tong-tai/1680605/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.