Không chạnh lòng quả thực là một lời nói dối. 
Quản gia ái ngại nhìn cô. 
- "Hạ Vy con sao vậy?" 
- " Con không sao " 
Không sao thế nào được cơ chứ, đứng từ nãy cũng chỉ lau đi lau lại một cái bát, não lòng lại thở dài liên tục. Nghe tiếng xe ngoài cửa, cô biết Mạc Cao Kì đã về, giờ khắc này sao cô lại muốn trốn tránh hắn vậy, cô thực không muốn đối mặt ngay lúc này. Vừa ngẩng đâu, cô đã thấy dáng người cao lớn, thật lịch lãm trong bộ vest đen tuyền, vẫn vẻ ảm đạm đầy thâm trầm và mê người, như một liều độc dược, uống rồi nào có thể tìm thấy thuốc giải. Cô hít một hơi thật sâu, tiến đến, dáng người mảnh mai càng thoát thục trong bộ váy hồng phấn giản đơn. Hạ Vy làm việc hàng ngày mình vẫn làm, cầm túi tài liệu cho hắn, bàn tay nhanh nhẹn cởi chiếc áo khoác, mân mê chất vải đắt tiền. Cô không nhìn hắn, chỉ thật nhanh quay lưng đi, lẳng lặng, lấy đồ dùng cơm cho hắn. 
- " Em không ăn sao?" 
Mạc Cao Kì nắm chặt tay cô khi thấy cô chẳng ngồi xuống, hắn đã nhận rõ không khí khác lạ ở cô, cô im lặng như vậy là sao? Hắn thực rất sợ và ghét sự im lặng bất thường, tâm tư lại khó đoán. 
- " Tôi ăn rồi" 
Hạ Vy gạt tay, cô chẳng thèm đếm xỉa đến hắn cứ thế bước lên trên phòng, cô lại thu mình trên chiếc giường kia, mở chòm mái, cô thu vào mắt mình bầu trời tối đêm. Đưa tay lên, cô nắm hụt từng ánh sao, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-vo-yeu-cua-tong-tai/1680579/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.