Lucy đi rồi, giữa khoảng trời đen bao trùm lên như nuốt chửng lấy hắn, hắn như thể chỉ đứng ở một thế giới màu đen vậy, tay hắn nhuốm máu, tâm tư bản thân hắn cũng chẳng phải là người lương thiện, vậy mà trời lại cho hắn gặp một đóa hoa trà trắng tinh khôi, sức sống mãnh liệt mà đầy thuần khiết, hắn muốn nâng niu, hắn muốn trân trọng, hắn không muốn màu trắng hóa đỏ rồi đen. Nhìn cây hoa trà rung rinh phát sáng dưới ánh trăng man mát đón nhận giọt mưa lớt phớt hay giọt mưa nặng trĩu cũng chẳng bao giờ cúi đầu khuất phục, hắn men theo con đường vườn, chạy nhanh vào biệt thự, bàn tay to lớn thô kệch rũ mái tóc dính vài giọt nước nhẹ như sương. Nhẹ nhàng mở cánh cửa bước vào biệt thự, hắn chợt thắt lờng khi thấy đèn điện bếp vẫn mở, quản gia chắc hẳn đã biết chuyện, hắn lại khiến bà phải lo lắng rồi.
- " quản..."
Hắn vừa bước vào phòng, câu nói liền cứng lại, ánh mắt trở nên vui sướng đan xen lẫn lộn, tận đáy lòng dâng lên một cảm xúc hạnh phúc đến khó tả, người con gái thu mình, gục xuống bàn ăn đã ngủ quên, hắn vừa bước đến, cõ lẽ là do bản tính nhạy cảm cô đã ngước lên nhìn hắn, đôi mắt ngái ngủ long lanh tựa đóa sương sớm trong ban mai càng tô đậm vẻ thoát tục dưới ánh đèn, cô dụi mắt mình rồi mở to.
- " Anh về rồi sao?"
Hạ Vy loạng choạng kéo ghế, bước đến bên hắn, cô không nghĩ mình lại ngủ quên như vậy, hằng ngày làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-vo-yeu-cua-tong-tai/1680574/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.