Nơi này cũng không cao lắm, nếu có gan vừa tung người lên là có thể nhảy xuống. Nhưng tiếc rằng Đào Cẩn không làm được, nàng ôm Tướng Quân, toàn thân cứng ngắt, không dám nhúc nhích chút nào.
Phía dưới, Ngọc Minh xem xét tình hình, đưa tay cho nàng: “Tiểu thư đừng sợ, nô tỳ ở phía dưới sẽ đỡ lấy người.”
Đào Cẩn căn bản là không có cách nào ngồi xổm xuống được chứ nói tớichuyện đưa tay ra, nàng lắc đầu nói: “Ta không nhúc nhích được.”
Điều này căn bản cũng không phải nói đùa, một bước chân nàng cũng khôngthể cử động, hai chân cứ như cắm rễ trên đất, không nghe theo sự saikhiến của nàng. Không chỉ Ngọc Minh sốt ruột, mà ngay cả Thu Không cũngkhông có cách nào: “Tiểu thư đi dọc theo đường dưới, đừng sợ, không saođâu.”
Đào Cẩn trải qua hai kiếp, nỗi sợ lớn nhất chính là sợ độ cao, nơi nàomà hơi cao một chút là nàng lại bất lực. Nàng ôm chặt lấy Tướng Quân, cả người mềm nhũn, giọng nói run rẩy: “Ta cũng biết thế... nhưng ta khôngxuống được.”
Chỗ nàng đứng là chỗ chỉ có đủ khoảng trống cho một người đặt chân lênđó, không có cách nào giúp nàng. Ngọc Minh suy đi nghĩ lại, thay vì đứng dưới này lo lắng suôn, không bằng lên trên thử một lần, đang chuẩn bịlên trên thì phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp: “Xảy ra chuyệngì?”
Mọi người quay đầu nhìn thấy Giang Hành đang đứng dưới một tán cây, lông mày nhướn lên tỏ vẻ nghi hoặc.
Ngọc Minh giống như thấy được cứu tinh, khom lưng hành lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhat-phu-nhan-tam/3217029/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.