Phong Trần Cuồng Khách cất giọng run run nói :
- Người che mặt ấy chẳng phải đã trao cho Thích Đinh Nhạn một phong thư.
- Đúng thế!
- Bút tích trong phong thư ấy, hoàn toàn giống nhau với bút tích phong thư gởi cho tôi!
- Ồ!
- Hơn nữa có một điểm hoàn toàn giống nhau là cả hai phong thư đều dặn phải xem kín!
- Thế ở trong ấy viết chi, lão đệ nên xem qua đã!
Phong Trần Cuồng Khách xé phong thư ra xem, thì sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy, run rẩy khắp người.
Thiên Âm lão nhân và Hồ Tịnh thấy thế, không khỏi giật bắn người. Thiên Âm lão nhân nói :
- Chuyện chi thế.
Phong Trần Cuồng Khách trợn to mắt như chiếc lục lạc, nhìn đăm đăm vào Thiên Âm lão nhân một lúc thực lâu nói không ra lời.
Hồ Tịnh xen lời :
- Chuyện chi lại có vẻ quan trọng như thế.
Phong Trần Cuồng Khách buột miệng nói :
- Thực không tưởng tượng nổi!
Câu trả lời của Phong Trần Cuồng Khách lại làm cho Thiên Âm lão nhân và Hồ Tịnh càng hoang mang không biết ra sao cả. Hai người cùng rùng mình, rồi đưa mắt ngó Phong Trần Cuồng Khách đầy vẻ sửng sốt.
Phong Trần Cuồng Khách vụt vò bức thư lại thành một cục tròn nắm chặt trong lòng bàn tay, rồi hối hả đi thẳng vào phòng.
Thiên Âm lão nhân và Hồ Tịnh đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, ngạc nhiên hỏi :
- Chuyện chi thế.
Riêng Phong Trần Cuồng Khách sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-nhan-hac-lang/2165112/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.