Giang Thành trông vẫn yên bình như trước, chỉ khác là bức tường sạch sẽ ban đầu đột nhiên bị bao phủ bởi một bụi gai đỏ.
Màu sắc của bụi gai này thực chất là màu đỏ sẫm, nếu không nhìn kỹ sẽ nghĩ chúng có màu đen, chỉ khi được ánh nắng phản chiếu mới có thể phát hiện ra, màu đỏ sẫm như màu máu khô nhìn một cái đã thấy rùng mình.
Ở một số nơi, tang thi hoặc động vật biến dị bị trói, đã cho người khác thấy rằng bụi gai này không vô hại như bề ngoài của chung.
Có một vài tang thi linh hoạt hơn, đang kéo những tang thi và động vật biến dị bị mắc kẹt trong bụi gai xuống.
Tang thi khá hơn một chút, rốt cuộc máu trong người cũng gần khô, động vật đột biến thì đáng thương hơn, bị trói chặt, gai nhọn đâm vào cơ thể, hút hết máu.
Bụi gai đã hút máu dường như có màu sắc tươi tắn hơn rất nhiều, một số chiếc gai còn có những nụ hoa nhỏ rủ xuống.
Diện mạo thay đổi rất nhiều, Thiệu Tình vừa đến cửa liền có một cơn gió nhỏ lùa vào vòng tay cô, “Mẹ!”
Thiệu Tình ôm lấy bánh bao nhỏ, trong lòng vừa chua xót vừa se lại: "Con yêu, mẹ đã trở về với con."
Phía sau bánh bao nhỏ, một đám người chạy theo, tất cả đều chạy theo bánh bao nhỏ. Sáng sớm, bánh bao nhỏ không đi chơi, không phải nghịch ngợm, bé chỉ ngồi bên cửa sổ, ôm má, hướng ra ngoài thành, khi có người hỏi bé, bé nói, bé có linh cảm, mẹ sắp về.
Người khác không tin nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-me-quy-bao/1081211/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.