Thiệu Tình không còn quan tâm đến mùi khai của tên tù nhân còn lại, dùng dây leo kéo hắn lại gần, lạnh giọng hỏi hắn: “Xảy ra chuyện gì?” "Không biết, ta thật sự không biết, chính là đột nhiên tang thi triều bùng nổ, nơi nơi đều rối loạn, không ít căn cứ bị tang thi công phá, bây giờ hầu như không còn căn cứ nhỏ nào. Nhiều căn cứ hợp nhất với nhau, chúng tôi đều là cướp đường, ở trong căn cứ đều treo loại số này, không dám đầu nhập một căn cứ nào đó nên đành phải chạy ra bờ biển......" Tù binh bật khóc, lão đại hắn xuất sư bất lợi, chọn đúng căn cứ có chỗ dựa khủng bố, va vào họng súng nhà người ta. Để người ta cho diệt cả đám, toàn bộ trở thành phân hóa học. Hắn nói quá thô sơ giản lược, Thiệu Tình căn bản không thể đánh giá bánh bao nhỏ và những người khác có an toàn hay không. Lúc này Thiệu Tình ném tù binh một cái, nói với Phong Lan: “ Chị phải đi, những thứ này em cầm, thực sự không sống được thì đi Giang thành đi nương nhờ chị, Nhưng ở Giang Thành không có người sống.” Cô từ trong không gian lôi ra một đống ngũ cốc nhét hết cho Phong Lan, sau đó dân hai người nhà mình khởi hành về. Thiệu Tình không có thời gian để quan tâm đến những gì đã xảy ra với căn cứ, bây giờ đầu cô tràn đầy bánh bao nhỏ bọn họ, hoảng sợ muốn chết. Yến Kì Nguyệt nhanh chóng an ủi cô: “Sẽ không có chuyện gì, đừng quên, Giang Thành là thành tang thi, cho dù tang thi triều bùng lên, Giang Thành cũng sẽ không sao.” Thiệu Tình là quan tâm quá bị loạn, được Yến Kì Nguyệt an ủi. Sau đó, cô thả lỏng một chút, dù sao thì loạn cũng vô dụng, chuyện có thật sự xảy ra thì cô cũng phải bình tĩnh mà giải quyết. Vì lo lắng, nhóm Thiệu Tình đi ban ngày bằng người ta đi hai ngày, ban đêm vẫn phải dừng lại nghỉ ngơi. Cho dù Thiệu Tình và Nhị Ngốc là thể chất tang thi không mệt mỏi hay đau đớn, nhưng Yến Kì Nguyệt là một người bình thường. Sau khi dừng lại, Nhị Ngốc đi săn mồi, Yến Kì Nguyệt phụ trách dựng lều, còn Thiệu Tình thì ngồi tại chỗ, mở bức thư Bạch Thủy Vọng Nguyệt để lại cho cô. Ban ngày, lòng cô tràn đầy con trai, bạn bè, liền ném bức thư này lên chín tầng mây, sau khi dừng lại nghỉ ngơi, nàng lại nhớ tới. Khi Thiệu Tình mở lá thư, Yến Kì Nguyệt đang dựng lều trộm thò đầu ra, dù gì thì đó cũng là thư của tình địch, anh phải đọc rõ những gì được viết trong thư. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng thôi. Sau khi Thiệu Tình mở ra, cô sửng sốt. Bức thư được viết như thế này, thưa chủ nhân, giờ phút này chắc hẳn người đã đến được bên kia biển, khi đặt chân đến bờ biển thì bức thư của tôi sẽ đến được tay người. Tôi phải thừa nhận rằng, tôi đã từng nghĩ, nếu tôi không chiếm được, tôi sẽ phá hủy nó, vì vậy tôi đã cài đặt một thứ nhỏ dưới thuyền. Nhưng sau này tôi mới biết rằng mình không thể làm được, thực sự không thể làm được. Cho dù yêu người, hận người, mong giữ được người, thậm chí từng nghĩ đến việc hủy diệt người, cuối cùng điều còn lại duy nhất là người sống tốt, là tốt rồi. Tôi sẽ hoàn thành tất cả những gì người muốn tôi làm, rồi khi toàn bộ đảo quốc trở thành những gì người tưởng tượng, người sẽ quay lại gặp tôi chứ? Vâng, xin hãy để tôi tự lừa dối mình, để tôi có ít nhất có một mục tiêu. Khi người đặt chân đến một đại lục khác, có thể là khi tôi xác định thành l bại, nữ hoàng của tôi, trong mọi trường hợp, xin đừng quên tôi. Lạc khoản, là dấu tay của Bạch Thủy Vọng Nguyệt, thoạt nhìn giống như là giấy bán mình. Thiệu Tình sau khi đọc xong, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, cô quả thực đối với Bạch Thủy Vọng Nguyệt quá tàn nhẫn, nhưng cô không hối hận. Thiệu Tình đã có bạn lữ có thể bên nhau trọn đời nên không cần phải cho Bai Shui Vọng Nguyệt bất kỳ hy vọng nào, đau dài không bằng đau hạn, không bằng ngay từ đầu, hoàn toàn cắt đứt ý niệm trong đầu hắn. Huống chi, tiểu biếи ŧɦái giống Yến Kì Nguyệt, một tên là đủ rồi, nhiều hơn cô thật sự chịu không nổi. Thiệu Tình còn chưa kịp nghĩ xong, Yến Kì Nguyệt đã dán lên, ai oán nói: "A Tính, em làm sao có thể thu hút ong bướm như thế này? Một người lại một người ..." Sau đó, hắn lén lút lấy thư, không đúng, nên nói bức thư đã được lấy một cách công khai, sau đó nói: "Tôi sẽ lo việc này." Anh đã nghĩ ra hàng trăm cách để giải quyết nó, cắt nó, đốt nó thành tro, ném nó xuống sông, tóm lại, miễn là Thiệu Tình đừng bao giờ nhìn thấy nó nữa! Đã cách xa vậy rôi! Còn thèm muốn vợ anh, không biết xấu hổ hay không có xấu hổ? Đưa cho nữ hoàng của tôi ... Rõ ràng là của anh! Đó là nữ hoàng của Yến Kì Nguyệt anh! Cũng may lúc đó Thiệu Tình không cho Bạch Thủy Vọng Nguyệt sắc mặt tốt, trực giác đàn ông mách bảo Bạch Thủy Vọng Nguyệt không phải thứ tốt! Thiệu Tình bất đắc dĩ buông tay: "Được, anh xử lý đi." Cô cũng không muốn dụ ong hút bướm, nhưng trời đố hồng nhan… Chao ôi, hình như cô bị cái gì đó lây nhiễm… Chiếm được quyền xử lý "Thư tình địch rồi, hiển nhiên tâm trạng Yến Kì Nguyệt tốt hơn rất nhiều, anh nhanh chóng chống lều lên, sau đó cầm thư đi tiêu hủy. Thiệu Tình ngồi đó chống cằm, bình tĩnh so sánh Bạch Thủy Vọng Nguyệt và Yến Kì Nguyệt, từ diện mạo đến dáng người, tính cách đến mọi mặt, Yến Kì Nguyệt nhà cô thật sự rất dễ thương. Đặc biệt là khi ... ahem, lúc làm gì kia. Thiệu Tình phải thừa nhận rằng kể từ khi trở thành người yêu của Yến Kì Nguyệt, cô đã dần biến thành shake S* vung roi vào người Yến Kì Nguyệt. *Nguyên gốc 抖S = Shake S: bạo dâm. Hình ảnh minh hoạ động tác của Thiệu Tình. Đặc biệt là sau khi kiểm tra rất nhiều sách, Thiệu Tình phát hiện ra rằng những người shake M* (* khổ dâm) thực ra rất muốn được đối xử như vậy, dù là về thể chất hay tinh thần. Càng đau, bọn họ ngược lại càng hưng phấn. Nói cách khác, nếu Thiệu Tình muốn trở thành một người tình đủ tiêu chuẩn, cô không thể nương tay với Yến Kì Nguyệt. Nếu không phải làm địa điểm không thích hợp, sai thời điểm, có những việc quan trọng hơn phải làm, Thiệu Tình thực sự rất muốn thực hành kiến thức lý thuyết vừa mới học ngay lập tức. Nhị Ngốc đã sớm mang con mồi trở về, sau khi ăn uống no đủ, Thiệu Tình ôm hai người đi ngủ. Ngay khi trời còn tờ mờ sáng, cô đã dẫn hai người lên đường, họ vội vã như vậy suốt mấy ngày, sau khi dần dần tiến sâu vào trong đất liền, họ mới nhận ra rằng những gì tên tù binh nói là quá nhẹ. Toàn bộ thiên triều đều hỗn loạn. Cách đây không lâu, một số tang thi giả dạng con người lẻn vào một căn cứ, sau đó chỉ qua một đêm, những người bình thường trong toàn bộ căn cứ đều bị lây nhiễm, nội ứng ngoại hợp với bên ngoài, toàn bộ căn cứ đã bị phá vỡ. Hậu quả có thể hình dung được. Căn cứ của con người náo động. Mặc dù có Thiệu Tình, một điển hình đặc biệt khác với những tang thi bình thường, nhưng giữa tang thi bình thường và con người vẫn có sự khác biệt lớn. Vì vậy, không ai nghĩ rằng tang thi cũng có thể ẩn nấp vào căn cứ của con người cho đến khi sự việc thực sự xảy ra. Sau khi thảm kịch của căn cứ này xuất hiện, tất cả các căn cứ bắt đầu cảnh giác cao độ, việc kiểm tra ra vào trở nên cực kỳ nghiêm ngặt. Người sống sót lại mặt nếu muốn vào căn cứ phải thông qua ra xét duyệt từ một mục biến thành hơn mười mục. Nếu có người kỳ quái không nói nhiều, trước hết bắt lại. Thà rằng bắt sai, không thể bỏ sót. Tuy nhiên, trong tình huống này, vẫn có một căn cứ khác, tiếp bước của căn cứ trước. Tang thi ẩn nấp trong căn cứ có khả năng đặc biệt là gây ảo giác. Lúc này mọi người mới phát hiện ra rằng lũ tang thi đã tiến hóa đến mức đáng sợ mà không hề hay biết. Vốn dĩ, tang thi không còn là kẻ thù đáng sợ nhất của loài người, đặc biệt là sau khi dị năng giả tiến hóa cao, họ thậm chí còn bắt đầu dọn dẹp những thành phố bị tang thi chiếm đóng, cố gắng trở về sống trong thành phố. Sau đó, tang thi đã dạy cho họ một bài học sống động. Chỉ trong nửa tháng, ba căn cứ đã thất thủ, toàn bộ căn cứ trở thành khẩu phần ăn cho tang thi ngoại trừ số ít người sống sót còn lại. Qua mô tả của những người sống sót, người ta phát hiện ra rằng không chỉ có những tang thi tiến hóa trông rất giống con người mà còn xuất hiện cả những tang thi có dị năng. Và một trong những hiện tượng phổ biến nhất, tang thi có chỉ số thông minh rất cao. Đây là một tin rất xấu cho nhân loại, nhưng đây mới chỉ là sự khởi đầu. Sau một thời gian, các thành phố đã được dọn dẹp, xuất hiện bắn ngược, tang thi vương dẫn theo tang thi, bao vây các thành phố này, phát động một lần lại một lần tang thi triều. Mục đích của chúng rất rõ ràng là chiếm lại các thành phố đó. Cả đất nước đang hỗn loạn, ngay cả thủ đô cũng không thể may mắn thoát khỏi. Thiệu Tình thấy loại hỗn loạn này, giống như mạt thế những ngày đầu, những người mất nhà cửa phải tập hợp thành từng nhóm, đề phòng tang thi và di chuyển không mục đích. Hoặc họ gặp được một căn cứ lớn, nơi họ có thể ở lại sau khi vượt qua các cuộc kiểm tra gắt gao, hoặc họ bị tang thi phục kích giữa đường và trở thành thức ăn trong miệng chúng. Quá nhiều người đã phải di dời, và nhiều căn cứ không dám nhận họ, bởi vì đã có tiền lệ về việc tang thi trà trộn vào giữa những người tị nạn. Căn cứ như là chim sợ cành cong, một chút gió thổi cỏ lay, có thể dọa bọn họ co đầu rút cổ. Điều này làm cho những người tị nạn tìm một nơi ở khó khăn hơn. Thiệu Tình và những người khác cố gắng tìm căn cứ để hỏi thăm, nhưng sau khi xem xét quá trình kiểm tra, họ đã trực tiếp từ bỏ, hạng mục kiểm tra đầu tiên là tiến vào mật thất, cởi hết quần áo kiểm tra toàn thân. Không chỉ phiền phức mà còn khó chấp nhận, ít nhất Thiệu Tình cũng không muốn bị kiểm tra như lợn, bò đợi gϊếŧ thịt. Do đó, kênh mà họ có được thông tin biến thành lưu dân. Hầu hết những người tị nạn đến thủ đô, bởi vì ít nhất hiện tại, thủ đô sẽ không trực tiếp từ chối người ngoài thành người của căn cứ như hầu hết các căn cứ. Mặc dù thủ tục kiểm tra cũng rắc rối không kém, thậm chí còn rắc rối hơn nhưng chỉ cần có chỗ ở là họ sẽ thỏa mãn. Sau khi thu thập một số tin tức, Thiệu Tình cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều, ít nhất, là một thành phố tang thi, Giang Thành sẽ không có chuyện gì. Trừ khi có một làn sóng tang thi khác muốn đến cướp địa bàn, nhưng n Diệp là người dễ bị bắt nạt sao? Đến cướp địa bàn? Nếu không cẩn thận, nó sẽ trở thành giao thức ăn. Cho nên Thiệu Tình đối với bọn họ vẫn tương đối yên tâm. Nhìn tình hình hiện tại của Thiên triều, cả người Thiệu Tình có chút không tốt, ban đêm dựng trại, sẽ lật tung suy nghĩ. Một mặt, cô cảm thấy mình không nên xen vào việc của người khác, dù sao thì cô cũng không quản được nhiều, mặt khác, cô không đành lòng khi nhìn những người vô tội đó là đồ ăn cho tang thi. Cô nghĩ lâu dài hơn, mạt thế phải sẽ chấm dứt, cô hi vọng có thể trở về thời đại thanh bình trước mạt thế, không phải vì cô, mà vì thế hệ sau, vì bánh bao nhỏ. Thiệu Tình đã quen với mạt thế, thậm chí có thể nói cô ở mạt thế như cá gặp nước, nhưng bánh bao nhỏ thì khác, bé vẫn là một đứa trẻ, bé cần một môi trường sống và học tập ổn định, cần phải sống một cuộc sống bình thường. Mạt thế không thể cho bé những thứ này. Thiệu Tình luôn tin rằng mạt thế là một tai họa, mọi tai họa sẽ có hồi kết, mạt thế cũng vậy, cuối cùng cũng sẽ có một ngày chấm dứt. Cô có thể là người thúc đẩy cho ngày này, nếu có thể sớm một ngày thì thật tốt. Thiệu Tình không muốn bánh bao nhỏ nói với cô, mẹ, ước muốn lớn nhất của con là có thể nhìn tang thi trời và bầu trời xanh. Nhị Ngốc cùng Yến Kì Nguyệt đều thấy cô đang lơ đãng, Nhị Ngốc không thể nói được, tất cả những gì cậu có thể làm là ôm cô thật chặt, an ủi cô bằng hành động. Có rất nhiều điều Yến Kì Nguyệt có thể làm, chẳng hạn khi suy nghĩ của cô quá phức tạp, anh sẽ chỉ dẫn: "Em muốn làm thế nào thì làm thế đó, bởi vì cho dù em chọn cách nào, chúng tôi sẽ hỗ trợ em." Thiệu Tình, chính là trụ cột của hai người bọn họ, nhưng cũng là trụ cột của mấy người Phán Phán. Yến Kì Nguyệt tin rằng chỉ cần Thiệu Tình nói ra một lời thì cho dù là chống lại cả nhân loại, đám bạn nhỏ đó sẽ không ai phản đối. Thiệu Tình cuối cùng không nói gì thêm. Bọn họ liều mạng chạy hơn mười ngày, rốt cục về tới Giang thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]