Sau khi ăn tối và ngủ ngon, bọn họ đi về phía căn cứ, lần này vào căn cứ hoàn toàn là để bổ sung thực phẩm, cho nên Thiệu Tình quyết định nhanh chóng, đi thẳng đến chợ, sau khi mua sắm sẽ lập tức rời đi, bởi vì nếu kéo thời gian dài, khẳng định sẽ có chuyện khác phát sinh.
Điều này đã trở thành quy luật cuộc sống của cô.
Sau đó cô cũng không tránh mà lao thẳng vào chợ căn cứ, sau khi mua xong một mớ rau quả, Thiệu Tình vừa định rút lui, cô bị ôm đùi.
Đúng vậy, bị, ôm, đùi.
Cô gái tội nghiệp gầy gò, thoạt nhìn còn chưa trưởng thành, quần áo sờn cũ, rách nát không đủ che thân.
Năm sáu người đàn ông to cao, thấp lùn , béo gầy lao tới, chửi bới: "Sớm biết ta đánh gãy chân trước, như vậy sao có thể chạy."
“Chạy được thì mày không bắt à? Tí nữa ta làm trước, chơi một hồi. Sau đó, ta sẽ cắt bỏ hai cái đùi của cô ta, người chạy được thì thịt đùi phải có cơ, ta muốn thái miếng chấm giấm chua. "
"Bắt trước rồi nói sau, đừng làm cho vịt tới tay còn bay mất."
Cô bé vốn dĩ ở trong đám đông chui tới chui lui, không ai giúp cô bé, còn có người cố ý ngáng chân, còn lại ở một bên xem diễn.
Cô gái không may bị vấp, ngã một đoạn dài, vừa vặn lăn dưới chân Thiệu Tình va vào đùi của Thiệu Tình.
Cô bé ngã không nhẹ rất lâu không đứng dậy được, thân thể run rẩy nhìn có chút tuyệt vọng.
Thiệu Tình không hiểu, chỉ là mạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-me-quy-bao/1081201/quyen-2-chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.