Có câu nói, chỉ cần vung cuốc tốt, không có góc tường nào không ngã, anh đối với Thiệu Tình có tin tưởng, cũng phải có tâm tư phòng bị nam nhân gây rối này.
Nhất là loại Bạch Thủy Vọng Nguyệt này, da mặt dày sánh với tường thành, một đao đâm không thủng, thời điểm mấu chốt có thể trực tiếp không biết xấu hổ, quả thực giống anh như đúc.
Nhất thiết phải đề phòng!
Vì thế, Bạch Thủy Vọng Nguyệt dùng khổ nhục kế thành công gia nhập nhóm Thiệu Tình, khi hắn hôn mê tỉnh dậy, nhìn thấy Thiệu Tình ngồi bên cạnh giường, đang đọc sách.
"Ngươi tỉnh?" Thiệu Tình khép sách lại , ngữ khí rất lạnh nhạt: "Muốn đi theo ta?"
Bạch Thủy Vọng Nguyệt gật gật đầu, rất thành thật nhìn Thiệu Tình, Thiệu Tình nói: "Đi theo ta cũng được, nhưng, có ba điểm ngươi phải nhớ kỹ, thứ nhất, chuyện không nên hỏi đừng hỏi, chuyện không nên làm đừng làm, chỉ cần nghe lời là tốt rồi, thứ hai, lúc ta rời đi sẽ trực tiếp rời đi,đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, đừng vạch mặt, thứ ba, có việc thì nói, đừng giấu ở trong lòng nén thành âm mưu quỷ kế, ngươi cảm thấy lòng ta mềm, có thể, chỉ là ngươi không nhìn thấy mặt cứng rắn của ta."
Bạch Thủy Vọng Nguyệt sốt cao vừa mới lui, thân thể còn mềm nhũn giống như sợi mì, hắn từ trên giường đi xuống, muốn tới gần Thiệu Tình, sau đó hắn đã bị Thiệu Tình yên lặng đẩy trở về.
"Chủ nhân, tôi tuyệt đối sẽ không gây bất lợi cho chủ nhân." Bạch Thủy Vọng Nguyệt chớp một đôi xinh đẹp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-me-quy-bao/1081200/quyen-2-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.