Gấu của cậu ư? Nói cách khác, hắn đánh nhau cùng gấu phải không? Lúc này sắc mặt dị năng giả kia khó coi giống như bánh chẻo nướng áp chảo, đen không thể đen hơn.
Cái này giống như hắn vốn nghĩ đá lên một miếng bọt biển, kết quả đá lên rồi mới phát hiện, hắn đá lên một khối ván sắt, còn là loại nung đỏ.
Càng thêm đáng sợ là cho dù hắn đã biết đây là một khối ván sắt nung đỏ vẫn phải đá lần thứ hai, lần thứ ba.
Vì thế vị đội viên đáng thương này ôm loại tâm tình "Hắn mới cấp ba, có thể thu phục động vật biến dị cường đại cỡ nào đây", kiên trì nói: "Đến đây đi!"
Sau đó hắn đã bị tát một cái bay ra ngoài, không hề có sức chống cự bay lên, đi xa vài mét, nặng nề mà ngã ở xuống mặt đất.
Nếu không phải trong khoảnh khắc đó hắn mở dị năng ra, khả năng không phải đơn giản chỉ là ngực buồn + ngực đau đớn như vậy, phỏng chừng xương ngực có thể sụp xuống một đoạn.
Lập tức có người kêu: "Đại thiếu, còn chưa bắt đầu mà, cậu như thế nào lại ra tay!"
Tần Tử Khê vẻ mặt vô tội: "Tôi nghĩ anh ta mở dị năng ra, chính là chuẩn bị tốt rồi."
"Được rồi." Đội trưởng hộ vệ ngăn cản người kia đang muốn tiếp tục nói, cảm thấy có chút xấu hổ: "Thua chính là thua, nào có nhiều lý do như vậy."
Người nọ đành phải ngậm miệng lại.
Tần Tử Khê tiếp tục nói: "Còn người nào không phục nữa? Không có vậy tới đây xin lỗi đi."
"Có!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-me-quy-bao/1081169/quyen-2-chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.