"Nhóm người thường đầu tiên bị bắt tới, tuổi lớn nhất bảy mươi tuổi, ít nhất chỉ có một tuổi linh ba tháng, trong đó bao gồm hai phụ nữ có thai, lúc ấy tôi bởi vì phản đối mãnh liệt thực nghiệm này, cho nên bị giam chặt, bọn họ muốn tôi nghĩ lại." n Diệp cười lạnh một tiếng, nói: "Chờ sau khi tôi chấm dứt "Nghĩ lại", thực nghiệm lần đầu tiên đã làm xong, bọn họ lúc ấy đang trong công tác thống kê kết quả thực nghiệm, mà người biến thành tang thi này, còn đang nằm ở trêи đài thực nghiệm, phá thành mảnh nhỏ, ngay cả phụ nữ có thai cùng đứa trẻ cũng như thế, phụ nữ có thai và đứa nhỏ bị tách riêng kéo ra ngoài làm thực nghiệm, lúc ấy bọn họ ghi lại như thế này trẻ con tuổi càng nhỏ, trải qua cảm nhiễm biến dị thành tang thi về sau càng có khả năng có được năng lực đặc biệt, phụ nữ có thai sau khi cảm nhiễm, thân thể sẽ nhanh chóng tử vong, cung cấp năng lượng trong cơ thể cho đứa trẻ, khiến cho đứa trẻ tiến hành biến dị lần thứ hai." Nói tới đây, ánh mắt hẵn đã vằn đỏ: "Tôi nhớ rất nhiều năm trước kia, tôi còn là một học sinh, khi đó tôi đã nghĩ, tôi học được hết thảy tri thức, có thể dùng để đền đáp quốc gia, nhưng mà sau tôi lại phát hiện, tôi thậm chí thành một kẻ đồng lõa, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn những người đó......" "Sau thì sao." Thiệu Tình rất lãnh tĩnh, trêи người lại tràn ngập sát khí, sở dĩ bây giờ cô chưa bùng nổ, chính là vì cô muốn biết toàn bộ sự thật, để quyết định tiếp theo làm như thế nào. "Bọn họ không ngừng dùng người sống làm thí nghiệm, sau đó quảng cáo rùm beng vì cứu vớt thế giới, căn cứ chúng tôi sẵn sàng góp sức cũng thành đồng lõa, vơ vét người sống chung quanh để phối hợp với những người đó, dù sao trong mạt thế, tiện nhất chính là mạng người, sau lại qua thật lâu, bọn họ cảm thấy không thỏa mãn, liền bắt đầu dùng dị năng giả làm thí nghiệm, đều là những dị năng giả lúc ấy đối nghịch với lãnh đạo căn cứ, còn có một ít vì năng lực đặc biệt nhưng không có tác dụng gì, đều bị đưa tới, mọi người đều biết, dị năng giả sẽ không bị cảm nhiễm, nhưng bọn họ không biết dùng thủ đoạn gì, cải tạo ra dị năng giả bị cảm nhiễm, trải qua thực nghiệm về sau, có một bộ phận thân thể giữ lại hoạt tính của nhân loại, có một bộ phận thân thể bị thi độc đầu độc, càng thêm đáng sợ là bọn họ đã có được sự không sợ hãi đau đớn của tang thi, năng lực khôi phục mạnh, dị năng cũng bảo lưu lại, trong đó có một dị năng giả đã hoài thai, sau khi trải qua thực nghiệm, những người đó xé bụng của cô gái ra, chiếm được một bán thi hóa trẻ con, tang thi trẻ con này cư nhiên có được năng lực khống chế tang thi, bọn họ mừng rỡ như điên, muốn chế tạo ra một thi vương, để khống chế toàn bộ thế giới tang thi, chỉ là báo ứng khó chịu, dị năng giả bị cải tạo này, đều giữ lại ý thức nhất định, bọn họ tìm được cơ hội chạy thoát, sau đó triển khai trả thù, toàn bộ căn cứ đều bị hủy diệt, Lưu Đông thấy tình thế không tốt, liền mang theo người vụng trộm chạy trốn, cũng liên hệ với tổng viện nghiên cứu thủ đô, chỉ không nghĩ tới, những thực nghiệm thể này vẫn đi theo chúng tôi, kế tiếp chuyện mọi người đều biết rồi." n Diệp hơi suy sụp, anh ta chắc thống khổ khi nhìn thấy mà không thể ra tay cứu, ép buộc thật lâu, cả người đều gầy chỉ còn lại xương. Thiệu Tình vỗ vỗ đầu vai anh ta, sau đó sửng sốt, cô nhìn n Diệp khá lâu, nhưng không nói gì nữa. n Diệp che giấu gì đó, Thiệu Tình cảm thấy, tuy nhiên mỗi người đều có bí mật của mình, cô cũng không chuẩn bị hỏi. Hiện tại vấn đề lớn nhất là cô không nghĩ để nhóm người mặt thú này còn sống tới thủ đô, đồ vật ghê tởm như vậy vẫn hóa thành tro tàn, vùi vào trong đất, kết cục thế có vẻ thích hợp với bọn chúng. n Diệp tiếp tục nói: "Ngay từ lúc đầu nhóm tang thi bên ngoài đã bị thực nghiệm thể thống lĩnh, bọn họ trước vây mà không giết, kỳ thật muốn từng chút từng chút đem nhóm người này tra tấn hỏng, làm cho bọn họ sống không bằng chết, về sau lại giết chết bọn họ, chỉ không nghĩ tới, viện binh đến nhanh như vậy." Thiệu Tình gật gật đầu, cũng chưa nói mình muốn làm gì, chỉ an ổn ngồi ở trong góc, lúc cô nhắm mắt lại, mầm mống thố ti tử đã lặng yên không một tiếng động phát tán ra ngoài, phàm là dị năng giả chưa đến cấp bốn, hoặc năng lực tương đối đặc thù, đều đã bị thố ti tử của cô lặng yên lẻn vào. Nói cách khác, nhóm người ở đây chết hay sống chỉ trong một ý niệm của cô, nhưng Thiệu Tình rõ ràng một vấn đề, đó chính là những người này có thể chết, nhưng phải chết không hề liên quan đến cô, bằng không phiền toái rất lớn. Đợi cho màn đêm hoàn toàn buông xuống, tất cả mọi người mỏi mệt không chịu nổi, một đợt lại một đợt công kϊƈɦ, đã hao hết thể lực bọn họ, còn như vậy đi xuống nữa, bị phá vỡ phòng ngự là chuyện gần ngay trước mắt. Một đợt công kϊƈɦ mới đã đến trước, chuyện bọn họ phải làm là thay quân, từ trong những người nghỉ ngơi trước đổi cho đợt người này đi nghỉ ngơi. Trong đó một người đột nhiên nhắc một câu: "Tại sao cảm giác lạnh hơn nhiều nhỉ? Thời tiết biến hóa càng ngày càng vô thường." Thiệu Tình lại nhìn ra ngoài cửa sổ mấy lần, vô số tang thi đang lang thang, lúc này, một tiếng tru bén nhọn vang lên, lại một đợt tiến công bắt đầu, ban đêm, cũng không có đèn, toàn bộ trong kho hàng đều là một mảnh hắc ám, Thiệu Tình lại có thể nhìn thấy rõ ràng, trêи cửa, trêи cửa sổ, xuất hiện từng khe lại từng khe một. Có một nguyên lý rất đơn giản gọi gặp nóng nở ra, gặp lạnh co lại, Thiệu Tình không thể không nói, thực nghiệm thể này thực thông minh, lợi dụng dị năng băng hỏa, bóng đêm che dấu liền phá nát tầng lá chắn cuối cùng. Nếu không biết chuyện kia, Thiệu Tình khẳng định sẽ nhắc nhở bọn chúng, nhưng sau khi đã biết hết thảy, Thiệu Tình cũng không chuẩn bị nhắc nhở đàn cầm thú này. Không, nói bọn chúng là cầm thú, quả thực vũ nhục cầm thú. Sơn dương sẽ chăm con, quạ đen sẽ phụng dưỡng cha mẹ, mà bọn chúng không bằng đàn cầm thú, đã táng tận thiên lương. Rất nhanh, cửa sổ đều hoàn toàn vỡ vụn rớt, vừa mới thay quân thành công những người đó còn chưa kịp phản ứng lại, tang thi đã vọt vào, trong đàn tang thi còn kèm theo vài tang thi không giống tang thi bình thường, trừ bỏ cô bé kia, nam tang thi vị thành niên mù một con mắt, cùng tang thi thanh niên có trẻ con trong ngực, còn có vài tang thi bề ngoài không giống tang thi bình thường. Một là một cô gái, tướng mạo hết sức dịu dàng, nhất là một đôi con ngươi nhu tình như nước, trừ bỏ tròng trắng hơi nhỏ một chút, nhìn qua trông rất bình thường, chỉ có một đôi tay, da thịt cơ hồ hoàn toàn hư thối, hơn nữa giống như so với cánh tay người bình thường thô hơn rất nhiều. Một cái khác là một thiếu niên, sắc mặt tái nhợt, trêи lưng có một khối phồng lên, làm cho cậu ta thoạt nhìn giống như là lưng rùa trời sinh, trêи thân trần trụi, quay người lại có thể nhìn thấy, trêи lưng cậu ta lộ ra khuôn mặt một cô gái, bộ dạng giống thiếu niên như đúc, cô gái còn có thể nói chuyện, luôn luôn khóc thút thít tinh tế: "Anh, anh ơi, em đau." Nghe nói, phàm là tuổi khá lớn, hoặc là chết ở trêи bàn giải phẫu, hoặc là sau khi trải qua thí nghiệm vì không có giá trị đều bị tiêu hủy, thực nghiệm thể chỉ còn lại vài cái này. Khống chế được đàn tang thi, đúng là tang thi trẻ con trong ngực tang thi thanh niên kia, tang thi trẻ con thân thể yếu ớt, cho nên phải dựa vào thanh niên để hành động. Đám nhân viên nghiên cứu kia lúc này đã điên cuồng, có cái gì có thể so với thí nghiệm phẩm do bọn chúng tạo ra trở về báo thù, càng thêm hoảng sợ? Thiệu Tình lạnh nhạt nhìn đám thực nghiệm thể kia báo thù, cũng không chuẩn bị ra tay, xem ra dùng không liên quan đến cô, hiện tại lo lắng duy nhất của cô là như thế nào đem A Lan và n Diệp mang đi. Cô và Nhị Ngốc khẳng định không thành vấn đề, nhưng A Lan và n Diệp, đều sẽ hấp dẫn lực chú ý của tang thi. Những người đó hiện tại đã hỏng rồi, bọn họ thiếu chút nữa muốn từ bỏ chống cự, nhưng ngay phía sau, cách đó không xa sáng lên ánh sáng, còn có thanh âm hỗn loạn truyện tới. Thanh âm già nua của Lưu Đông vang lên: "Mọi người mau nhìn, cứu viện đã đến! Cố gắng chống đỡ trong chốc lát! Cố gắng chống đỡ trong chốc lát chúng ta phải đợi cứu viện!" Những người đó mới tỉnh lại, tiến hành chống cự cuối cùng, vừa đánh vừa lui, chờ đợi cứu viện, những tang thi đó cũng trở nên nôn nóng, mắt thấy nhân viên cứu viện sắp đến, nếu chúng nó không nhanh chóng giải quyết chiến đấu, sẽ bị bao vây. "Lần này khả năng còn có thể sống vài người, ngay cả ông trời cũng không giúp bọn tôi sao......" Giọng n Diệp có chút thất vọng ở bên tai Thiệu Tình vang lên, anh ta thấp giọng nói: "Chờ hết thảy chấm dứt, cô nhất định phải cẩn thận, bọn họ sẽ không để cho người biết bí mật bọn họ sống sót." "Anh......" Thiệu Tình còn chưa nói xong, liền nhìn thấy n Diệp đứng lên, chậm rãi đi về phía Lưu Đông, Lưu Đông rất cảnh giác, vừa nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại: " n Diệp, ngươi muốn làm gì?" n Diệp không nói chuyện, chính là áo blouse trắng trêи người phảng phất giống như bị gió thổi bay lên, đợi lúc anh sắp đến gần Lưu Đông, quần áo trêи người nháy mắt vỡ vụn, vài xúc tua màu đen trong nháy mắt bắn ra ngoài. Hai người đứng ở trước mặt Lưu Đông lập tức bị xúc tua xuyên thủng thân thể, ngay sau đó, n Diệp bay nhanh về phía trước từng bước, mấy căn xúc tua khác ở bên người anh ta mấp máy liền nhắm ngay Lưu Đông. Lưu Đông thất kinh lui hai bước, rất nhanh sắc mặt liền bình ổn xuống, xúc tua n Diệp như là cắt trêи tấm lá chắn không thể nhìn thấy kia không thể di chuyển thêm nữa. "Ngươi cư nhiên......" Lưu Đông hoảng sợ đến thất thanh, n Diệp nhìn hắn một cái, hình như biết hôm nay không thể giết chết Lưu Đông, liền quay đầu đối với những người khác, vài thực nghiệm thể cũng bay nhanh lại đây cùng n Diệp tập hợp. Thiệu Tình thế này mới hiểu được, vì sao khi n Diệp kể chuyện xưa, cô vẫn cảm thấy có chút không đúng, thực nghiệm thể này bị khống chế, tại sao có khả năng dễ dàng thoát đi như thế? Rõ ràng là bị n Diệp thả ra. Anh ta nhìn đám Lưu Đông làm ra chuyện như vậy, nhưng không có biện pháp ngăn cản, dưới sự tra tấn của lương tâm và áy náy, n Diệp làm ra một chuyện điên cuồng, anh ta tiêm bệnh độc tang thi biến dị vào người mình, sau đó tiến hành thực nghiệm đối với bản thân mình. Hiển nhiên n Diệp rất thành công cải tạo chính mình, sau đó anh ta tiến hành bước thứ hai hủy diệt đám Lưu Đông, trộm thả thực nghiệm thể ra, sau đó mang theo đàn thực nghiệm thể này tiến hành báo thù. n Diệp đại khái có một việc không nói nhưng lại bị Thiệu Tình nhìn ra, đám Lưu Đông thực nghiệm, không chỉ đơn giản như n Diệp nói, bọn chúng giống như còn đem tang thi, hoặc là một bộ phận trêи người động vật biến dị, nhổ ra trồng lên trêи người dị năng giả. Tỷ như đôi mắt của bé gái kia hiển nhiên không phải hai mắt vốn có của cô bé, lại như hai tay của người trẻ tuổi, cuối cùng là xúc tua trêи người n Diệp. Bọn họ hôm nay là nhất định giết không được Lưu Đông, bởi vì không biết lá chắn tinh thần lực của Lưu Đông có thể tạo ra bao lâu, cho nên bọn họ phải làm chính là tận lực giết chết càng nhiều nhân viên nghiên cứu. Thời điểm số người còn lại đã rất ít, đội cứu viện rốt cục cũng đến, n Diệp vung tay lên, nói: "Rút!" Khi đi ngang qua bên cạnh Thiệu Tình, Thiệu Tình nhẹ nhàng nói với n Diệp : "Anh yên tâm, hắn sống không lâu." "Cảm ơn." n Diệp đè thấp thanh âm, sau đó nói. Tang thi như thủy triều bình thường thối lui, vẻ mặt đội cứu viện đội ngốc lăng, bọn họ đều hăng hái làm tốt tâm lý gian khổ chiến đấu, sau đó tổn thất không ít người, nhưng đàn tang thi này lại tự mình chạy mất? Chung quy là một chuyện tốt, vài người đứng đầu căn cứ vội vàng vào kho hàng, kết quả vừa tiến vào liền nhìn thấy, đầy đất đều là thi thể, chỉ còn lại Lưu Đông cùng ba người mặc áo blouse trắng khác còn sống. Đương nhiên, còn có mấy người Thiệu Tình trông tương đối được, trong đó một người phụ trách căn cứ vội vàng nói: "Ngại quá, là chúng tôi đã tới chậm, tập hợp nhân thủ cần tốn ít thời gian, không nghĩ tới......" Lưu Đông còn chưa từ trong hoảng sợ đi ra, hắn chẳng thể nghĩ tới, n Diệp cư nhiên dám tự làm thí nghiệm đối với chính mình, thẳng đến lúc Thiệu Tình vỗ vỗ ʍôиɠ, mang theo nhóm Nhị Ngốc chuẩn bị đi ra ngoài, hắn mới phản ứng lại, chỉ vào Thiệu Tình nói: "Các vị bắt lấy cô ta! Cô ta cùng tang thi thông đồng tốt lắm!" Mặc kệ thế nào, cũng không thể để cho Thiệu Tình còn sống, bằng không chuyện này của bọn họ, toàn bộ sẽ bị lộ ra ngoài. Những người đó sửng sốt một chút, nhìn về phía Thiệu Tình, Thiệu Tình cũng không giận, nâng nâng lông mi nhìn khắp nơi, sau đó nói: "Nói chuyện là phải có chứng cớ, lão tiên sinh này là bị dọa điên rồi đi? Tôi chỉ lại đây đưa vật tư, sao lại cùng tang thi có quan hệ hả? Thứ hai, lúc trước, tôi còn cùng người khác nhận nhiệm vụ, chờ khi tôi trở lại căn cứ, các ngươi đã sớm bị vây khốn, điểm này rất nhiều người đều có thể làm chứng, làm sao rảnh cùng tang thi thông đồng hả? Hơn phân nửa là bị dọa điên rồi." Lưu Đông nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: " n Diệp là tang thi ẩn núp ở đây, ngươi ở chung nhiều đề tài như vậy, tuyệt đối có vấn đề, huống chi, người thanh niên phía sau ngươi...... Cũng không phải người đi! Muốn chứng minh ngươi và tang thi không quan hệ, đi a, tang thi sẽ không nói, ngươi làm cho hắn nói một câu." Trong mắt Thiệu Tình tràn ngập băng sương, cô dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn Lưu Đông, cười lạnh nói: "Khi còn nhỏ cậu ấy trải qua một hồi bệnh, bị sốt cao choáng váng, không phải người câm bẩm sinh nhưng bị câm, ông đòi cậu ấy nói chuyện để chứng minh mình không phải tang thi? Đây thật đúng là cứng rắn muốn chụp chậu phân lên a!" Mấy người Tần Tử Khê ở trong đám người, bọn họ đều nói: "Ông mở mắt ra nhìn một cái, dùng lỗ tai nghe đi, đừng thật sự bị sợ hãi mà nhìn ai đều như là đồng lõa tang thi." Lưu Đông giờ phút này đã hoàn toàn không giống như lúc trước dù đang trốn vong cũng muốn đem đầu tóc chải vuốt chỉnh chỉnh tề tề, bóng loáng ruồi bọ trạm lên cũng sẽ ngoại tình, còn hiện giờ hắn càng thêm già nua, ánh mắt tuyệt vọng mà điên cuồng. "Ngươi nói chuyện đi? Thật sự nói chuyện nha!" Thiệu Tình nhìn Lưu Đông lạnh như băng, trong lòng bàn tay nắm chặt một đoạn dây leo, cô đã chuẩn bị tốt để trực tiếp giết chết Lưu Đông, nhưng Nhị Ngốc đột nhiên lại đi đến gần, ôm lấy cô, thanh âm cực kì khàn khàn nhảy ra một chữ: "Tình......" Lúc này Thiệu Tình liền ngây dại, cô vừa mới...... Tựa hồ nghe thấy Nhị Ngốc gọi cô? Là ảo giác sao? Nhị Ngốc lấy khuôn mặt cọ cọ cổ Thiệu Tình, thực gian nan nói: "A Tình......" Thanh âm của cậu giống như người rất nhiều năm không nói chuyện, khàn khàn khó nghe đến cực điểm, Thiệu Tình lại mừng rỡ như điên, xoay người lại, nâng cằm Nhị Ngốc, ánh mắt sáng long lanh: "Cậu gọi tôi là gì?" Ánh mắt Nhị Ngốc thập phần nghiêm túc, chính là nói chuyện có chút khó khăn: "Tình......" Thiệu Tình vui sướиɠ tiến lên liền hôn Nhị Ngốc một ngụm, Yến Kì Nguyệt trong đám người đứng xem thấy chua cực kỳ, anh ghen, lại không thể đem lửa giận phát tiết xem người một nhà, liền trực tiếp cầm súng khẩu nhắm ngay Lưu Đông: "Thật sự là bị dọa điên rồi phải không? Điên rồi phải kéo nhanh xuống, nên uống thuốc thì uống thuốc, nên nhốt lại thì nhốt lại, nhưng đừng thả ra cắn người loạn xạ." Người dùng ánh mắt cảnh giác nhìn nhóm Thiệu Tình, cũng thở phào nhẹ nhõm, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất thôi, Nhị Ngốc chứng minh được thân phận mình, Lưu Đông liền suy sụp. Hắn vốn chỉ đoán, cùng đường bí lối, không thể không thử cắn Thiệu Tình một ngụm, không nghĩ tới hắn cư nhiên đã đoán sai, chỉ cần Thiệu Tình đem chuyện hắn đã làm chuyện đều nói ra, hắn chẳng những thanh danh hủy hết, rất có khả năng còn trực tiếp bị giam lỏng. Lưu Đông hưởng thụ vinh quang cả đời, cả đời cao cao tại thượng, như thế nào sẽ cho phép Thiệu Tình phá hủy hết tất cả của hắn? Nhưng hình như Thiệu Tình cũng không có ý định nói ra, cô nắm tay A Lan đi đến chỗ Tần Tử Khê, đem A Lan giao cho Tần Tử Khê: "Tôi đã mang người hoàn hảo về đây, tuy nhiên cô ấy bị doạ sợ không nhẹ, cậu phải cấp thêm tiền lương cho cô ấy." Tần Tử Khê cười, hai lúm đồng tiền liền lộ ra: "Yên tâm đi!" Một đám người chậm rãi đến, lại chậm rãi trở về, tựa như đi ngang qua vậy. Bọn họ cũng không trực tiếp rời đi, mà dừng lại ở đập chứa nước, dù sao những thi thể này cũng cần phải xử lý, bằng không vạn nhất hình thành thi biến, lại phiền toái. Hơn nữa hiện tại là buổi tối, người đi đường chẳng may bị tang thi đánh lén làm sao bây giờ? Cho nên bọn họ không thể không đóng quân tại chỗ, chờ trời sáng, lại quay về căn cứ. Thiệu Tình bất động thanh sắc gọi tất cả nhóm đồng bạn của mình, thuận tiện gọi luôn Tần Tử Khê, dù sao có A Lan, Tần Tử Khê khẳng định sẽ biết nội tình, còn không bằng cùng cô định đoạt. Sau khi tất cả mọi người tề tựu, Thiệu Tình trước nhìn xem có người nghe lén hay không, mới đem tất cả chuyện phát sinh hai ngày nay, từ đầu chí cuối, cả phán đoán của cô đều nói cho nhóm tiểu đồng bọn. Cố Phán Phán là người tính tình thẳng thắn nhất, lúc này cô liền nhảy bật lên, chuẩn bị đem đám Lưu Đông làm thịt: "Cái gì vậy! Cặn bã như vậy, cũng xứng còn sống? Bà đây đi đưa bọn chúng xuống địa ngục!" "Đừng xúc động, không thấy hắn hôm nay đã đem đầu mâu chỉ hướng chị sao? Hắn chính là lo lắng chị đem tất cả tình huống của hắn nói ra, chị vốn định đem việc này đều truyền ra ngoài, sau đó làm cho hắn thân bại danh liệt, bị chết vô cùng thống khổ, nhưng mà chị lại lo lắng một khác điểm, dựa theo lời n Diệp nói, tổng viện nghiên cứu thủ đô, đối với chuyện bọn chúng tương đối rõ ràng, nói cách khác, bọn họ cũng không để ý Lưu Đông làm thực nghiệm trêи người sống, nếu nếu mọi chuyện lộ ra ngoài, bọn họ có thể bảo vệ Lưu Đông hay không? Chị không nghĩ đi đánh cuộc bọn họ có lương tri hay không, cho nên chị tạm thời chuẩn bị áp chế chuyện này, sau đó tự mình ra tay." Thiệu Tình thản nhiên nói, cô đã không thể tin tưởng vào cao tầng thủ đô, cùng với gửi hy vọng bọn họ sẽ xử lý Lưu Đông, còn không bằng cô tự mình xuống tay!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]