Khuôn mặt kia cùng Nhị Ngốc giống nhau như đúc, nhưng Thiệu Tình lại không bao giờ nhận sai, Phó Cảnh Mạch...... Đáy mắt Thiệu Tình lập tức lạnh băng giống như gió tuyết, nhanh chóng bùng nổ, cô một cước đem Phó Cảnh Mạch đang muốn nói đá ra ngoài: "Lăn!" Cứ như vậy, cô vẫn vì nguyên nhân Phó Cảnh Mạch là anh trai Nhị Ngốc, hạ thủ lưu tình, nếu đổi là một người khác giờ phút này đã chia năm xẻ bảy. Cả người Phó Cảnh Mạch bị đánh vào trêи cửa, một ngụm máu phun ra, hắn hơi suy yếu, trêи mặt mang theo một tia bi thương: "Vì cái gì? Vì cái gì hắn có thể, tôi không được, tại sao tôi không bằng hắn!" "Lăn!" Trong nháy mắt kia, đôi mắt Thiệu Tình đỏ đậm, cô vung tay áo, liền đem Phó Cảnh Mạch nhốt ở ngoài cửa, cô sợ nếu tiếp tục nhìn Phó Cảnh Mạch, sẽ không nhịn được giết hắn. Bởi vì Nhị Ngốc, Thiệu Tình nhịn, dù trong lòng cô bi phẫn giống như nham thạch nóng chảy, mạnh mẽ phun trào, nướng ngũ tạng lục phủ đều đau. Phó Cảnh Mạch coi cô là loại người nào? ɖâʍ phụ? Hay là kỹ nữ? Tâm tình Thiệu Tình dao động đặc biệt lợi hại, thế cho nên những đồ vật cách cô tương đối gần, đều bị lực lượng phóng ra gây chấn động tạo thành những cái khe. Ngay cả cửa cũng như thế, mặt Phó Cảnh Mạch không chút thay đổi ngồi ngoài cửa, sau một lúc lâu, mới cúi đầu, trong mắt là ánh sáng đen tối không rõ, qua thật lâu, hắn mới xoa xoa máu trêи khóe miệng, rời đi. Phó Cảnh Mạch sẽ thường xuyên nhớ tới hắn lúc còn rất nhỏ, mẹ hắn nắm tay hắn đi vào cái nhà huy hoàng tráng lệ kia, Phó Cảnh Thâm đứng ở trêи cầu thang, ánh mắt lạnh băng âm trầm, mẹ hắn vuốt đầu của hắn, bảo hắn gọi em trai, sau đó Phó Cảnh Thâm liền ném một cái xe đẩy đồ chơi xuống dưới, đập trêи đầu hắn. Phó Cảnh Mạch ghen tị, dựa vào cái gì Phó Cảnh Thâm muốn, đều có người đưa đến trước mặt hắn, mà hắn chỉ có thể làm một đứa con tư sinh, đứng ở sau lưng nhìn bộ dạng hắn có được hết thảy mà còn không biết quý trọng. Những cái Phó Cảnh Thâm khinh thường, đều là những thứ hắn cầu mà không được. Trước kia như vậy, hiện tại cũng vậy, cho dù Phó Cảnh Thâm biến thành một con quái vật, trở nên vừa ngốc lại xuẩn, vẫn có thể dễ dàng đạt được những thứ hắn cầu mà không thể có. Những thứ Phó Cảnh Thâm có được, cho dù hắn mặt dày bất cứ giá nào cũng không chiếm được...... ...... Thiệu Tình ở trong phòng ngồi rất lâu, mới chậm rãi tỉnh táo lại, sau khi tỉnh táo lại, chuyện thứ nhất cô làm chính là đem gối đầu đệm chăn trêи giường, ôm toàn bộ ra ngoài, sau đó đốt hết. Ngọn lửa ấm áp màu cam hồng rất nhanh liền đem tất cả đốt thành nhất tro tàn, Thiệu Tình lại cầm mấy đệm chăn mới ra trải lại, sau đó vào phòng tắm. Cô cứ nghĩ đến Phó Cảnh Mạch từng ở trong phòng tắm này tắm rửa, liền cả người khó chịu, cô đem toàn bộ phòng tắm rửa sạch một lần, lại ở trong bồn tắm ngâm đến trưa, sau khi da toàn thân đều bị cô chà xát một tầng xuống, mới giống như hết thảy mọi chuyện chưa từng phát sinh. Thời điểm Thiệu Tình đi ra ngoài, Phó Cảnh Mạch ngồi ở cạnh bàn, trong ánh mắt ôn nhu mang theo một chút đau thương, hắn thấp giọng nói: "Tôi nấu một ít cháo......" Thiệu Tình giống như không thấy hắn, đi ra ngoài, một bước cũng không dừng lại, khi đi ngang qua Phó Cảnh Mạch, cô nắm chặt tay, sợ nhất thời không ức chế được chính mình, liền ra tay đối với Phó Cảnh Mạch. Thiệu Tình vốn nghĩ đi ra ngoài tiếp tục tìm hiểu, xem có thể sưu tập điểm tình báo nào hay không, nhưng tâm tình cô rất không tốt, có đôi khi đi tới đi lui, lại nhớ tới lúc Phó Cảnh Mạch hôn ngón chân cô, xúc cảm dính nhớp kia, sau đó sẽ có cảm giác buồn nôn. Càng nhiều hơn là xúc động muốn giết người. Nhưng Thiệu Tình cũng không muốn nhìn thấy Phó Cảnh Mạch chút nào, vì thế mãi đến khi dạo bên ngoài trời sắp tối, mới trở về, lúc trở về mấy người Cố Phán Phán đã trở lại, còn mua một ít đồ. Tuy rằng đồ mua không nhiều lắm, cũng không có hoa quả rau tươi mà nhóm Thiệu Tình cần nhất, nhưng cũng có một ít đồ dùng hằng ngày có thể dùng đến. Nghiêm Hán Thanh đã nấu xong cơm chiều, vài người ngồi cạnh bàn, chờ Thiệu Tình, sau khi Thiệu Tình trở về đã bị bánh bao nhỏ xông lên ôm lấy, cô đón bánh bao nhỏ, sau đó nói: "Mọi người nhanh ăn cơm đi, tôi không ăn cơm, không cần chờ tôi, tôi đi lên trước." Sau đó liền đem bánh bao nhỏ đưa cho Thiệu Đồng, dù sao bánh bao nhỏ có thể ăn ít đồ ăn, an trí bánh bao nhỏ, cô liền lên tầng. Sau khi lên tầng Thiệu Tình lại nhịn không tắm sạch lại một lần, sau đó thay áo ngủ, đến ban công, bắt đầu suy xét tiễn bước Phó Cảnh Mạch. Phó Cảnh Mạch nói chuyện Nhị Ngốc là Phó Cảnh Thâm, Thiệu Tình cũng không có hoài nghi bao nhiêu, cô hoài nghi là Nhị Ngốc vì sao lại lưu lạc bên ngoài, vì sao lại biến thành tang thi, người anh Phó Cảnh Mạch này lại liên quan bao nhiêu? Nếu nói lúc trước Thiệu Tình có thể bao dung Phó Cảnh Mạch, ít nhất có thể bao dung hắn đến khi Nhị Ngốc phục hồi trí nhớ, nhưng hiện tại, một phút đồng hồ cô cũng không muốn hắn ở lâu thêm. Tuy rằng nói nuôi một người như Phó Cảnh Mạch chỉ thêm một miệng ăn mà thôi, dù nhiều thêm mấy chục người há mồm ăn cơm, cô cũng có thể nuôi được, nhưng chính là chuyện phát sinh ngày hôm nay khiến cho Thiệu Tình ghê tởm không chịu được, không giết hắn là đã nể tình Nhị Ngốc rồi. Thiệu Tình có ý tưởng tìm một căn cứ tương đối đáng tin cậy, đem Phó Cảnh Mạch đến đó, sau đó lưu lại lượng tinh hạch đủ cho hắn sống, như vậy về sau Nhị Ngốc nhớ lại hết thảy, khi muốn gặp Phó Cảnh Mạch, cô cũng có thể tìm được chỗ của hắn, lại không cần phải nhìn thấy Phó Cảnh Mạch, quả thực vẹn toàn cả đôi bên. Thiệu Tình suy nghĩ rất lâu, thẳng đến ngoài phòng truyền đến tiếng mở cửa, Thiệu Tình mới hoảng hốt nhớ tới, cô thay đổi hết chăn đệm, lại quên đem cửa sửa lại, hiện tại trêи cửa tất cả đều là khe rãnh giống như mạng nhện, người sáng suốt vừa thấy liền biết chuyện gì từng phát sinh qua. Người vào là Nhị Ngốc, cậu lặng lẽ đi đến phía sau Thiệu Tình, sau đó ỷ lại ôm lấy eo Thiệu Tình , Thiệu Tình không nhịn được hơi cứng ngắc một chút, thiếu chút nữa đã đem Nhị Ngốc đẩy ra ngoài. Nhị Ngốc vẫn vì động tác của cô mà hơi lảo đảo, nhất thời có chút ủy khuất, một đôi mắt to ướt sũng nhìn Thiệu Tình. Thiệu Tình sờ sờ đầu cậu, thở dài một tiếng, mới nói: "Đi tắm rửa trước đi, tôi vừa tắm rửa xong, cậu ở bên ngoài ngây người lâu như vậy, trêи người bẩn hề hề, liền ôm tôi, tôi lại tắm trắng giặt sạch." Nhị Ngốc bị ghét bỏ, tóc ngốc trêи đầu đều rũ xuống, cậu nhìn bàn tay trắng noãn của mình, cuối cùng xám xịt đi tắm rửa. Nhị Ngốc vừa đi vào phòng tắm, Yến Kì Nguyệt giống như cùng cậu hẹn trước, đến ngay sau đó, anh vừa đến ban công liền nhìn thấy Thiệu Tình để chân trần đứng ở ban công, nhịn không được ngồi xổm xuống, cầm lấy một chân của Thiệu Tình. "Cho dù em không sinh bệnh, cũng chú ý một chút, tê...... Thật lạnh......" Yến Kì Nguyệt nhe răng nhếch miệng nói. Thiệu Tình không được tự nhiên đảo ngón chân, sau đó đá Yến Kì Nguyệt một đá: "Đứng lên, ngồi ở đây làm gì?" "Nhìn em." Yến Kì Nguyệt không thành thật vuốt ve ngón chân Thiệu Tình, ngón chân lạnh lẽo thực mượt mà, bị vuốt lâu như vậy, cũng mang theo một ít độ ấm. Thiệu Tình rút chân về, trong lòng ẩn ẩn hơi mất tự nhiên, cô luôn nhớ chuyện Phó Cảnh Mạch làm, vốn không khí có chút ái muội, liền lạnh xuống. Yến Kì Nguyệt tiến lên, đi qua ôm lấy Thiệu Tình, sau đó hỏi: "Đã xảy ra cái gì? Tôi thấy tâm trạng em rất không tốt, còn có cái cửa kia, có phải gặp phải tập kϊƈɦ hay không?" Thiệu Tình lắc đầu, chuyện phát sinh hôm nay hơi khó mở miệng, nhất là thân phận của Yến Kì Nguyệt hiện tại, là người theo đuổi cô, loại sự tình này liền càng khó nói ra miệng. Cô dựa vào lan can, sau đó nói: "Chờ tôi tìm được chứng cứ, đem chuyện này chỉnh sửa lại một chút, sau khi đưa đến thủ đô, liền đem Phó Cảnh Mạch tiễn bước đi, chờ khi nào Nhị Ngốc nhớ nhớ lại rồi nói sau." Yến Kì Nguyệt tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tiễn Phó Cảnh Mạch đi anh thực tán thành, tốt nhất bên cạnh Thiệu Tình liền chỉ còn lại một người đàn ông là anh, mới tốt a! "Tôi cảm thấy được, tuy nhiên...... Có phải hắn làm chuyện gì chọc giận em hay không?" Yến Kì Nguyệt thử hỏi. Thiệu Tình sắc mặt lập tức có chút khó coi, chuyện Phó Cảnh Mạch làm xác thực làm cho cô rất buồn nôn. Thấy sắc mặt Thiệu Tình, Yến Kì Nguyệt liền đoán được không ít, anh vốn là người rất thông minh, lại rất quen thuộc Thiệu Tình, hai bên kết hợp, không sai biệt lắm liền đoán ra, ánh mắt Yến Kì Nguyệt lạnh lùng nói: "Có phải hôm nay hắn thừa dịp chúng ta không ở đây, lại đây tìm em hay không?" Thiệu Tình không nói chuyện, biểu tình lại lạnh hơn, Yến Kì Nguyệt lúc ấy liền đem chuyện đoán tám chín mười phần luôn, anh cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi đã cảm thấy tên kia không phải người tốt, lòng dạ khó lường, chín khúc mười tám cong, quả nhiên lộ ra đuôi cáo, tâm tư gì đều dám có, vẫn sớm tiễn đi mới tốt!" Khó trách lần đầu tiên anh gặp Phó Cảnh Mạch đã không thích hắn, hoá ra Phó Cảnh Mạch chẳng những đối Thiệu Tình có ý, hơn nữa cũng bày ra ngoài mặt luôn. "A Tình, hắn có phải đối với em làm cái gì?" Yến Kì Nguyệt dán lên, miệng tuy rằng hỏi, môi mỏng đỏ mọng lại trực tiếp dán trêи vành tai Thiệu Tình. Độ ấm rất nóng, Thiệu Tình không thoải mái nghiêng đầu, sau đó nói: "Dựa gần như vậy làm gì?" Yến Kì Nguyệt đè thấp thanh âm nói: "A Tình không vui sao? Tôi còn có thể gần hơn nữa nha." Sau đó anh đã bị Thiệu Tình tát ra ngoài. Yến Kì Nguyệt:...... Thật vất vả không khí nổi lên ít ái muội, cứ như vậy đã không còn, Yến Kì Nguyệt không cam lòng, còn kém một chút! Anh liền thân thiết được rồi! Sau đó anh không còn cơ hội, bởi vì Nhị Ngốc tắm rửa xong đi ra! Chỉ cần có Nhị Ngốc, Yến Kì Nguyệt cũng đừng nghĩ thân cận Thiệu Tình, càng đừng nghĩ đối với Thiệu Tình làm chút gì đó, Yến Kì Nguyệt từng suy xét rất nhiều lần, Nhị Ngốc là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của anh, tuy rằng Thiệu Tình xem Nhị Ngốc là người thân, nhưng không chịu nổi được cảnh gần quan được ban lộc. Huống chi Nhị Ngốc ở trong lòng Thiệu Tình địa vị khác biệt, anh muốn vượt qua địa vị của Nhị Ngốc trong lòng Thiệu Tình, nhìn trước mắt mà xem, chỉ có ba chữ: Không có khả năng. Đây là một cái làm cho Yến Kì Nguyệt ghen tị phát cuồng, lại không thể không chấp nhận sự thật, may mà hiện tại chỉ số thông minh của Nhị Ngốc giống như đứa trẻ, cho nên cho dù thời điểm tranh giành, thủ đoạn Nhị Ngốc cũng giống như thủ đoạn trẻ con, đối với Yến Kì Nguyệt mà nói, anh vẫn có vẻ có ưu thế. Từ bỏ thân cận Thiệu Tình, Yến Kì Nguyệt nhanh chóng chiếm lĩnh một bên giường, Nhị Ngốc tốc độ cũng không chậm chiếm lĩnh bên kia, khi Thiệu Tình từ ban công đi vào, liền nhìn thấy hai người đàn ông diện mạo xuất chúng, một trái một phải nằm ở trêи giường, ẩn tình đưa tình nhìn cô. Thực sắc tình...... Có một loại cảm giác quân vương cổ đại lâm hạnh phi tử, hay là song phi. Thiệu Tình yên lặng phun tào bản thân, sau đó liền chui vào chăn, hai người một trái một phải thuần thục quấn lên, đắp chăn to cùng ngủ thật là sắc tình. Trước khi ngủ, Thiệu Tình luôn luôn suy nghĩ, cô quá không có uy nghiêm, bị hai khối kẹo mạch nha này quấn lấy liền nhịn không được mềm lòng, cô nên đem hai người này đá văng ra! Bằng không đây giống cái gì? Tâm tình Nhị Ngốc còn nhỏ, thích chui vào chăn cô cũng liền thôi, Yến Kì Nguyệt này không biết xấu hổ, da mặt dày so với tường thành, tuyệt đối không thể dung túng! Buổi tối ngày hôm sau, lúc cả hai tiến vào, Thiệu Tình lại mềm lòng, cô yên lặng nhắc nhở, chỉ dung túng bọn họ một lần thôi. Tuy rằng mỗi ngày đều như vậy...... Tiến vào căn cứ Thụ Lâm ngày thứ ba, phiền toái cuối cùng đã tìm tới cửa, mấy ngày nay Thiệu Tình vẫn luôn quanh quẩn bên ngoài, thu thập tư liệu tìm chứng cớ. Mấy dị năng giả chạy trốn khỏi tay cô kia vốn đều đang dưỡng thương, trong đó một người ra ngoài mua đồ dùng, vừa vặn thấy Thiệu Tình. Vừa thấy Thiệu Tình hắn liền bị dọa đến lúng túng, sau đó lập tức báo cáo cho đội trưởng bọn hắn, tên đội trưởng kia tưởng tượng, liền cảm giác có điểm không đúng, Thiệu Tình rõ ràng cùng bọn họ có xích mích, lại biết bọn họ đến từ căn cứ Thụ Lâm, vậy vì sao lại chui đầu vô lưới? Phàm người có chút đầu óc, sẽ không làm như vậy đi? Vì thế vị đội trưởng này liền tưởng tượng theo hướng âm mưu quỷ kế, càng nghĩ càng hoảng hốt, đây đại khái chính là có tật giật mình đi, sau khi hắn hoảng liền báo cáo thủ trưởng của mình, cũng chính là căn cứ trưởng Hàn Thụ Lâm. Sau khi Hàn Thụ Lâm nghe xong việc này, cũng hiểu được chuyện này không thích hợp, chiếu theo đội trưởng kia nói, Thiệu Tình hẳn là người thông minh, vì sao lại tự chui đầu vô lưới? Trừ phi cô có át chủ bài, có thể bảo đảm chính mình vây công toàn bộ căn cứ Thụ Lâm, cũng có thể an toàn rời đi, bằng không chỉ cần người có đầu óc, sẽ không tự mình hướng hang ổ kẻ thù chui vào? Hàn Thụ Lâm lại hỏi hỏi thuộc hạ, đưa kết luận, gần đây Thiệu Tình luôn luôn đi dạo khắp nơi, tuy rằng thoạt nhìn lang thang không có mục tiêu, nhưng vẫn ở gần chỗ bọn hắn giam giữ "Nô ɭệ". Này rõ ràng có dụng ý khác a. Hàn Thụ Lâm cảm thấy, Thiệu Tình tuyệt đối có át chủ bài, không thể cùng cô cứng đối cứng, sau khi suy tư thật lâu, liền gọi thủ hạ của hắn đến, muốn đổi chỗ an toàn giam giữ những con mồi đã bắt được. Thiệu Tình chờ chính là cơ hội này, cũng không uổng công cô gan lớn xao sơn chấn hổ, chấn động này liền chấn ra đại gia hỏa. Số lượng thiếu nam, thiếu nữ bị thuộc hạ của Hàn Thụ Lâm bắt được thật sự rất nhiều, khi hắn đem người dời đi, thanh thế không nhỏ, nếu Thiệu Tình không chú ý thì thật kỳ quái. Lần này cô không công khai đi ra ngoài, mà âm thầm chạy đi, chuẩn bị sưu tập một ít chứng cớ. Một đám con mồi cuồn cuộn bị dẫn ra khỏi nhà giam trong lòng đất, đi thẳng ra ngoài căn cứ, ở bên ngoài căn cứ Thụ Lâm, bọn hắn chắc còn có căn cứ bí mật. Thiệu Tình âm thầm quan sát, đại bộ phận thiếu niên và thiếu nữ đều trải qua đau khổ nhất định, trong số bạn họ có một số người xanh xao vàng vọt, có một số người quần áo tả tơi, còn có người mang theo mùi máu tươi thoang thoảng, hiển nhiên đã bị thương, đại bộ phận bọn họ cũng không được ăn no, như vậy thể lực không đủ, khả năng bỏ chạy sẽ nhỏ đi. Tuổi của thiếu nam và thiếu nữ ở đây cũng không lớn, cũng lẫn một ít thiếu phụ tuổi tác hơi lớn, nhưng nhiều nhất mới hai mươi mấy tuổi, làm cho Thiệu Tình tương đối phẫn nộ là có một ít vẫn còn trẻ con! Tuổi ít nhất nhìn cũng chỉ mười một, mười hai tuổi, mặt khác còn có một số mới mười bốn, mười năm tuổi, lớn nhất không vượt qua mười sáu, những người này đúng là phát rồ, ngay cả đứa trẻ cũng không buông tha. Thiệu Tình lặng lẽ đi theo bọn họ, vẫn theo dõi bọn họ đem người đưa đến một căn cứ bí ẩn loại nhỏ, căn cứ này ẩn giấu ở trong núi, đại khái Hàn Thụ Lâm thỏ khôn có ba hang. Thiệu Tình ở cửa đợi thật lâu, một lát sau, thủ vệ lục tục đi ra, còn nâng theo vài bao tải, lúc trước Thiệu Tình cũng từng nhìn thấy, mỗi ngày vào buổi chiều đều có thủ vệ nâng vài bao tải đi ra, mãi đến hôm nay, Thiệu Tình mới biết được bên trong là cái gì. Trong đó toàn bộ đều là thi thể! Bởi vì có một thủ vệ trong lúc nâng bao tải không may trượt tay, từ miệng vào tải lộ ra một cánh tay tuyết trắng mang theo vết ứ màu xanh, đồng thời lộ ra hình ảnh khuôn mặt đầy thống khổ tuyệt vọng. Thoạt nhìn là cô gái trẻ mười bảy, mười tám tuổi, bộ phận lộ ra tất cả đều bị thương. Trong nháy mắt kia, Thiệu Tình thiếu chút nữa không nhịn được xúc động muốn ra tay, đây là muốn bao nhiêu ác tâm, bao nhiêu vô nhân tính, mới có thể làm ra được chuyện như vậy? Thiệu Tình liền đi theo vài thủ vệ này, mãi cho đến một rừng cây, trong rừng cây có một cái hố to, trêи hố bay đầy ruồi bọ, vài thủ vệ đến bên cạnh hố, sau đó cởi bao tải ra, đem thi thể bên trong ném ra ngoài, liền không chịu được mùi hôi thối nồng nặc, ôm mũi bỏ chạy. Chờ bọn hắn rời đi hết, Thiệu Tình bước đi qua, trong hố toàn bộ đều là thi thể, có một ít đã thối rữa chỉ còn thịt thối dính trêи xương cốt, có một ít thi thể mới, giống nhau là phía trêи thi thể đều bay đầy ruồi bọ, đám ruồi bọ đậu trêи máu thịt tham lam ăn uống, còn có giòi bọ không ngừng mấp máy ở trêи hủ thi*( * thi thể đã thối rữa) Những thi thể còn thấy rõ khuôn mặt đều là thiếu nam thiếu nữ tuổi tác không lớn, đều không có ngoại lệ vết thương đầy người, vừa thấy liền biết đã bị hành hạ đến chết, phẫn nộ trong lòng Thiệu Tình tích góp từng tí một đã muốn đến đỉnh, cô biết lòng người hiểm ác, có một số người ở mạt thế, đạo đức và pháp luật không thể trói buộc bọn họ, bọn họ sẽ làm ra một vài chuyện quá phận. Nhưng Thiệu Tình không nghĩ tới, chuyện quá phận này, đã tàn nhẫn đến nông nỗi như thế. Nhìn một cái mà xem những thiếu niên, thiếu nữ chết đi đã lấp đầy hố, nhưng còn có nhiều thiếu niên và thiếu hơn nữa bị coi như hàng hóa bán ra ngoài, sống chết không rõ. Đàn ác ôn, súc sinh này lập tức luyện mười tám tầng ngục, cũng không đền hết tội bọn chúng đã làm! Thiệu Tình rất muốn để cho bọn họ có thể nhập mộ vi an, nhưng cũng rõ ràng, hiện tại không phải lúc hành động thiếu suy nghĩ, nếu vì điều này đả thảo kinh xà, khiến mọi việc thất bại trong gang tấc, vậy mất nhiều hơn được. Cô cắn răng đem thảm trạng trong hố chụp ảnh lại, mạt thế đến, di động không có tín hiệu, khẳng định không thể gọi điện thoại, nhưng công năng cơ bản như chụp ảnh vẫn có thể dùng được. Cô chụp vài tấm, mới chuẩn bị rời đi nơi này, quay về đường cũ. Hàn Thụ Lâm Khẳng định dựa vào buôn bán người đạt được rất nhiều lợi ích, nếu có thể tìm được sổ sách này của hắn, như vậy có thể tìm ra những tên đầu sỏ gây tội! Nhưng khó khăn này không phải lớn bình thường. Nhất là đối với Thiệu Tình mà nói, cô rất khó từ chỗ Hàn Thụ Lâm tìm được đồ vật cơ mật như thế. Ngay tại thời điểm Thiệu Tình chuẩn bị rời đi, một bàn tay trắng bệch từ trong hố duỗi ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]