Càng làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi là người anh em răng hô này, dị năng đã đến cấp hai đỉnh, nhưng lại chết không rõ ràng, bọn họ thậm chí ngay cả đối phương ra tay như thế nào cũng không nhìn thấy. Nếu nói, răng hô chết trong khi cùng đối phương đánh nhau thì cũng liền thôi, ít nhất bọn họ có thể dò xét được thực lực của đối phương, nhưng răng hô đã chết như vậy, ngay cả bọt nước cũng chưa bắn, đây không khỏi làm cho bọn họ cảm thấy có chút kinh tủng. Hoặc là đối phương có thủ đoạn đặc biệt gì, hoặc là thực lực của bọn họ cao hơn răng hô rất rất nhiều. Mặc kệ là loại khả năng nào, đều nói rất rõ ràng đám người Thiệu Tình không phải dễ chọc. Suy nghĩ như vậy, vài người này hơi lui bước một chút, bọn họ vốn là người tâm tính lạnh bạc, cho dù nhìn thi thể răng hô trêи đất, cũng không có tâm tư vì hắn báo thù. Vài người ngươi xem ta, ta xem ngươi, tên đội trưởng kia lập tức nói: "Tôi nghĩ đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm gì đó đều có thể giải trừ thôi, chúng ta hà tất phải binh đao gặp nhau, nháo lên mọi người đều không thoải mái phải không?" "Nga......" Thiệu Tình cười nhẹ một tiếng, sau đó nói: "Hoá ra là hiểu lầm?" Thanh âm cô áp cực thấp, khi nghe lại mang theo nguy hiểm nhè nhẹ, tên đội trưởng rùng mình, đặc biệt quyết đoán ném ra một đồ vật có hình dạng giống viên lựu đạn, sau đó quay đầu bỏ chạy. Đồ vật có hình dạng giống viên lựu đạn rơi xuống đất sau đó liền nổ tung, từ giữa sương khói màu trắng lan tràn ra, người bị sặc nhịn không được chảy nước mắt. Nguyên lai cũng không phải lựu đạn, mà là một viên bom cay, tên đội trưởng này coi như một nhân vật làm việc rất quả quyết, Thiệu Tình không cẩn thận bị trúng chiêu, tuy rằng cô không chảy nước mắt, nhưng cũng có cảm giác hơi khó chịu. Thiệu Tình vẫy vẫy tay, phẩy phẩy khí thể kϊƈɦ thích kia đi, sau đó thả ra một gốc thu đường, thu đường ở thời điểm đối địch, mùi có thể khiến đối phương mất đi năng lực phản kháng, cũng có thể kϊƈɦ thích tăng lực chiến đấu bên ta, đương nhiên còn có một tác dụng là xua tan khí thể không tốt kia . Thu đường vừa được thả ra, những người khác liền cảm thấy một mùi hương nhàn nhạt thay thế hương vị bom cay, nhưng lúc này, mấy người kia đã chạy trốn mất. Cô gái bên cạnh lập tức tiến lên, nâng hai thiếu nữ khác dậy, ba người chạy tới bên cạnh hai thanh niên, trong đó một người đã hấp hối, một người tuy rằng bị thương không nhẹ, nhưng không chí tử. Ba cô gái lập tức khóc không thành tiếng, năm người bọn họ cùng nhau trốn đi, hai thanh niên này vẫn luôn rất chăm sóc ba cô giống như người anh trai, nay vì để cho các cô chạy thoát, hai người xứng chức anh trai này lại...... Thiệu Tình đã đi tới, cô chỉ cần nhìn một cái có thể nhìn ra , thanh niên lỗ máu đầy người kia đã không thể cứu được nữa. Cậu ta bị thương thật sự quá nặng, cho dù là Hoa Đà tái thế, sợ cũng không cứu được tính mạng của cậu ta, nhưng một thanh niên khác, tuy rằng lục phủ ngũ tạng bị thương, nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian, có thể khôi phục. Bản thân thanh niên kia cũng biết, hiện tại cậu ta chính là hồi quang phản chiếu, liền gắt gao nắm chặt tay một cô gái trong đó, dồn dập thở hổn hển: "A Kỳ, về sau tìm một người đàn ông đáng tin cậy để gả ...... Anh an tâm......" Cô gái tên A Kỳ kia thất thanh khóc rống, nước mắt ào ào chảy đầy đất, cô đè thấp thanh âm nói: “Tiểu Lượng, em không gả, không gả, đời này em liền vì anh thủ tiết……” Ánh mắt nam nhân rất ôn nhu, lại càng ngày càng ảm đạm, cậu ta không còn thời gian, bị thương nặng như vậy, có thể kéo dài tới hiện tại, cũng chỉ dựa vào chấp niệm của cậu ta, nay nhìn thấy A Kỳ thoát khỏi nguy hiểm, một hơi thở cuối cùng cũng biến đi mất, sinh cơ cũng liền dần dần tan hết. "Nếu gặp được một người đàn ông chịu vì em trả giá hết thảy, liền gả cho anh ta đi......" Nam nhân đến lúc chết cũng chưa nhắm mắt lại, cậu ta lưu luyến nhìn A Kỳ, tràn đầy không cam lòng, tràn đầy lưu luyến, nhìn thấy mà lòng người chua xót. A Kỳ nhào vào trêи người cậu ta, nghe tiếng khóc mà lòng người đều nhói đau, Thiệu Tình không biết trấn an cô như thế nào, đành phải lấy thuốc linh tinh ra, cấp cho thanh niên đó trị thương. Yến Kì Nguyệt từ trong xe cầm cái chén ra, rót nước cho cậu ta, vài người khác cũng đều hỗ trợ. Cô gái khóc thật lâu, ánh mắt đều sưng lên, nhưng người cũng đã chết, dù khóc nhiều bao nhiêu cũng không thay đổi được sự thật này, cô gái gọi A Kỳ cũng là người kiên cường, cô trịnh trọng nói cảm ơn mấy người Thiệu Tình, mượn một cái xẻng đến, ngay ven đường đào một cái hố sâu, chôn cất thanh niên kia. Cô kỳ thật rất muốn đem cậu ta mang về, mang về quê hương của bọn họ, chôn ở chỗ quen thuộc nhất, nhưng ở thời đại này, cô tự thân còn khó bảo toàn, căn bản làm không được. Duy nhất có thể làm chính là làm cho cậu ta nhập mộ quy an, ít nhất thi thể sẽ không bị tang thi hoặc dã thú phá hư. Thiệu Tình nhìn cô gái dùng từng chút từng chút đất đắp lên thành ngôi mộ nhỏ, trong lòng cũng ngũ vị trần tạp. Đợi mai táng thanh niên kia xong, Thiệu Tình mới từ trong miệng các cô biết được đầy đủ chuyện xưa, cô gái kêu A Kỳ, năm người bọn họ là bị thợ săn bắt giữ đến căn cứ Thụ Lâm, sau đó kế tiếp sẽ bị trở thành hàng hóa, bán cho dị năng giả, hoặc người có tiền có quyền, trở thành đồ chơi. Thợ săn chia làm hai loại, một loại là người săn thi, bọn họ săn giết tang thi cao cấp, sau đó đầu cơ trục lợi tinh hạch, lại không gia nhập tiểu đội dị năng giả hoặc dong binh đoàn, là một loại chức nghiệp khác biệt độc hành. Một loại thợ săn khác săn người thường, thợ săn này tựa như mẹ mìn vậy, bọn họ sẽ đi khắp nơi bắt những người thường có diện mạo tương đối thanh tú, sau đó bán cho người ta làm đồ chơi. Nhóm A Kỳ đều là người chạy nạn tới, không có căn cơ gì, cũng không có núi dựa vào, cho nên bị trở thành mục tiêu. Sau khi bị bắt, vài người không tuyệt vọng, mà tìm cách chạy trốn, kết quả Thiệu Tình liền nhìn thấy toàn bộ hành trình. Căn cứ Thụ Lâm kia là một căn cứ quy mô không lớn không nhỏ, tổng mà nói nhìn lên thì chẳng bằng ai nhìn xuống thì chẳng ai bằng mình, càng thêm trùng hợp căn cứ Thụ Lâm lại là căn cứ phụ cận mà Thiệu Tình tuyển định. Căn cứ trưởng của căn cứ Thụ Lâm trước kia là tội phạm cưỡng gian, sau mạt thế xuất hiện, toàn bộ thể chế quốc gia đều hỏng, tự nhiên cũng không có người đi truy cứu phạm vào tội gì, hắn lại vừa vặn thức tỉnh dị năng, liền kéo một bang lúc ấy cùng nhau ngồi xổm trong tù, sau dị năng giả lại thức tỉnh, thành lập căn cứ Thụ Lâm này. Ở mặt ngoài Thụ Lâm là một căn cứ không lớn, nhưng chỉ về quy người sống trong căn cứ, sau lưng kỳ thật luôn luôn làm một ít hoạt động hiểm ác, tỷ như buôn bán dân thường. Sau khi bọn họ bắt được những người thường có diện mạo thanh tú, sẽ đem một bộ phận có diện mạo xuất chúng nhất trong đó dạy dỗ thật tốt, sau đó bán giá cao cho dị năng giả cao cấp, hoặc quyền quý, diện mạo tổng thể mà nói có vẻ bình thường, cũng sẽ bị bán đi, hoặc sử dụng bên trong căn cứ. Căn cứ này vẫn thường làm loại hoạt động này, bởi vì xuất thân cao tầng căn cứ đều là tội phạm, bọn họ cũng không có đạo đức quan gì, ngược lại vì nguyên nhân mạt thế càng thêm càn rỡ. Nhưng căn cứ trưởng rất biết làm người, tặng cho cao tầng đại căn cứ phụ cận không ít tài nguyên hoặc mỹ nhân, vô luận ở thời nào thì loại sự tình người nhu nhược bắt người tay ngắn này đều sẽ không thay đổi. Cho nên căn cứ Thụ Lâm vẫn mạnh khỏe đến nay không có việc gì. Vì thế có rất nhiều người bị hại, không chỉ thiếu nữ, thiếu nam nếu bộ dạng hơi xuất chúng một chút, cũng sẽ rơi vào kết cục giống vậy, dù sao luôn luôn có một ít người thích ăn thức ăn tươi như vậy, cũng có một ít đối với thiếu nam cảm thấy hứng thú, cùng với một ít dị năng giả nữ ở phương diện này cũng có nhu cầu. Mấy người Cố Phán Phán nghe thấy đều nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ tới đến mạt thế, thế nhưng còn có căn cứ quang minh chính đại buôn bán người, vậy có bao nhiêu người đáng thương đã bị hại? "Lúc ấy nên trực tiếp giết bọn họ! Mới có thể giải một chút hận trong lòng của em!" Cố Phán Phán bĩu môi nói: "Vừa nãy không cẩn thận để cho bọn họ chạy mất! Thật là đáng tiếc." "Chúng ta đây phải đi Thụ Lâm." Thiệu Tình quyết đoán nói, dù sao cũng muốn chọn một căn cứ, sau đó dừng lại nghỉ ngơi hồi phục, bọn họ có thể đi căn cứ Thụ Lâm xem tình huống trước, dù sao Thiệu Tình chọn vài địa phương kia đều ở gần Thụ Lâm. Thật sự chờ không được đem chuyện căn cứ Thụ Lâm giải quyết, sau đó lại đi căn cứ khác bổ sung vật tư cũng được. Sau khi quyết định xong, Thiệu Tình liền nói với mấy thiếu nữ: "Từ nơi này đi hướng bắc, có vài căn cứ thanh danh không tồi, bạn của các cô đều bị thương, có thể đi nơi đó định cư." Ý tứ của cô rất rõ ràng, tuy rằng cô cứu mấy người này, nhưng cô cũng không chuẩn bị mang theo mấy người bọn họ, mấy người kia cũng hiểu được, quyết định thật nhanh nói: "Các vị là ân cứu mạng của chúng tôi, chúng tôi không có cách nào báo đáp, nếu về sau có cơ hội hy vọng có thể giúp đỡ ân nhân, vài vị ân nhân cẩn thận một chút, căn cứ trưởng căn cứ Thụ Lâm đã đạt cấp bốn." Thiệu Tình không nói thêm gì, chỉ cho bọn họ mấy khối tinh hạch, ít nhất có thể làm cho bọn họ sau khi đến căn cứ mới, có thể tạm thời duy trì cuộc sống, đến ngày bọn họ đi vào quỹ đạo. Đây là điều duy nhất Thiệu Tình có thể giúp bọn họ, Thiệu Tình không phải thánh mẫu, cái này cũng giúp cái kia cũng giúp, Tuy nhiên có những thời điểm, dưới tình huống đủ khả năng, giúp người khác một chút cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất có thể đổi tâm hồn an ổn. Mọi người đều ở bên trong mạt thế giãy dụa cầu sinh, hà tất phải làm việc quá tuyệt tình. Nhìn theo vài người rời đi, Thiệu Tình liền quyết đoán chỉ huy "Lái xe", đi về phương hướng căn cứ Thụ Lâm, một chỗ dơ bẩn như vậy, thật đúng là khơi dậy sự quan tâm Thiệu Tình, cô muốn nhìn, càng muốn đi hủy diệt. Nếu có thể làm được. Nói như thế nào đây, dọn sạch rác rưởi mỗi người phải có trách nhiệm thôi. Căn cứ Thụ Lâm cách chỗ bọn họ không tính quá xa, buổi chiều mặt trời còn chưa xuống núi, Thiệu Tình bọn họ cũng đã đến Thụ Lâm. Căn cứ Thụ Lâm này bình thường rất ít có người đến, thứ nhất vị trí có chút hẻo lánh, thứ hai người bản địa sống sót đối với căn cứ này, cũng coi như hiểu biết một hai phần, tự nhiên sẽ không chui vào trong ổ trộm. Căn cứ Thụ Lâm kiểm tra cũng có vẻ đơn giản, chỉ cần có thể chứng minh bản thân là dị năng giả, như vậy sẽ không cần kiểm tra thân thể, có thể trực tiếp tiến vào bên trong căn cứ. Những người bọn họ trừ bỏ Phó Cảnh Mạch đều là dị năng giả, cho nên Phó Cảnh Mạch cần quan sát một đêm, những người khác có thể trực tiếp tiến vào căn cứ. Sau khi Phó Cảnh Mạch lưu lại quan sát, những người khác tiến vào căn cứ, trước hết thuê một phòng trống ở, bầu không khí trong toàn bộ căn cứ Thụ Lâm đều rất kỳ quái, tỷ như đến buổi tối, trong căn cứ quả thực có thể nói là một người đều không có. Chỉ ngẫu nhiên có mấy đội tuần tra đi qua, Thiệu Tình giao tiền, liền cầm chìa khóa, sau đó theo nhân viên chỉ đường của căn cứ tìm được phòng bọn họ ở tạm. Một đám người liền tạm thời ở lại Thụ Lâm, bởi vì phòng ở có hạn, Thiệu Tình và bánh bao nhỏ, còn có Thiệu Đồng ở cùng nhau, cho nên trực tiếp ngăn chặn cơ hội Nhị Ngốc và Yến Kì Nguyệt bò giường. Hai người cũng không thể không thành thật một thời gian, an trí xong, Thiệu Tình liền ra ngoài đi dạo một chút, cô ra ngoài đi dạo không phải vì quá mức nhàn nhã, mà quan sát vị trí trong này, nếu ở bên trong căn cứ phát sinh xung đột, vấn đề nên rời đi như thế nào và căn cứ này có phải thật sự giống nhóm A Kỳ nói, không chuyện ác nào không làm hay không. Thiệu Tình đi chung quanh, sau đó phát hiện, xác thực có vài chỗ thủ vệ rất nghiêm mật, hơn nữa bên trong giống như có rất nhiều người. Thiệu Tình thử tới gần, nhưng còn chưa đến gần, đã bị ngăn cản: "Nơi này cấm tới gần, ngoại lai đi đi, nhìn rất lạ mắt, cô mau trở về ngủ đi!" Thiệu Tình nhìn cách nói chuyện của người kia, sau đó suy xét một chút, tuy rằng cô rất tò mò, nhưng trước mắt không phải thời điểm rút dây động rừng. Cô xoay chuyển, liền đi trở về. Thiệu Tình đến căn cứ Thụ Lâm này, cũng không phải ôm ý tưởng tiêu diệt một u ác tính gì, đương nhiên, nếu có cơ hội cô khẳng định muốn xuống tay. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không lấy đồng bạn ra vui đùa. Ngày đầu tiên bình tĩnh không có chuyện gì trôi qua, ngày hôm sau thời điểm Phó Cảnh Mạch trở lại, vài người như trước án binh bất động, chỉ có Thiệu Tình ra ngoài đi dạo một vòng, cô thấy được một ít rau dưa hoa quả gieo trồng của địa phương, nhưng cho dù loại địa phương này, trông nom chăm sóc cũng không bằng những người trông coi phòng ở đó. Thiệu Tình cơ hồ có thể xác định, lời nhóm A Kỳ nói, chắc hẳn đều là sự thật. Nơi này thật là một khối u ác tính, xác định xong, Thiệu Tình không chuẩn bị động thủ, lấy lực lượng vài người đối kháng một căn cứ, cô lại không ngốc! Hiện tại phải làm chính là sưu tập chứng cớ, sau đó đem chuyện này đưa đến thủ đô bên kia đi, đại bộ phận cao tầng thủ đô bên kia đều là cao tầng quốc gia trước mạt thế tạo thành, bọn họ lý niệm là tạo ra quốc gia hài hoà trong mạt thế, đối với quy tắc luật pháp tự nhiên liền phá lệ coi trọng. Chỉ cần chuyện này nháo lớn, chứng cớ đầy đủ, không cần Thiệu Tình ra tay, thủ đô cũng sẽ phái người đi dọn sạch căn cứ Thụ Lâm này. Thiệu Tình ở bên ngoài đi dạo vài vòng, cũng từng lặng yên tới gần một ít địa phương tương đối có hiềm nghi, nhưng đều không có thành công, đại khái là vì nhóm A Kỳ chạy trốn, nơi đó trông coi càng thêm nghiêm mật. Cho dù như thế, Thiệu Tình vẫn tìm hiểu ra một ít vấn đề, như bên trong cánh cửa, xác thực đều là một ít nam nữ trẻ tuổi, trong đó con gái chiếm đa số, bởi vì ban ngày, có vài phụ nữ trung niên cầm theo không ít băng vệ sinh đi vào. Qua một thời gian, bọn họ mới đi ra vừa đi vừa nói chuyện phiếm, Thiệu Tình cách quá xa, nghe không quá rõ ràng, chỉ có thể loáng thoáng nghe một câu như vậy. "Những nha đầu thúi đó cũng quá phiền toái, nếu không phải lo lắng kinh nguyệt của bọn chúng lưu đầy đất quá bẩn xử lý không tốt, cũng không cần chúng ta thu thập mấy thứ này, vô duyên nhiều thêm một phiền toái ra. "Quá vài ngày nữa, một đám này có thể bán đi, chúng ta còn phải vất vả vài ngày." ...... Sau khi Thiệu Tình nghe xong, liền lặng yên về chỗ ở, chuẩn bị chọn thời gian, tiến gần thêm một bước tìm hiểu một chút. Khi cô trở về, vài đồng bạn đều đi ra ngoài mua đồ, chỉ còn lại có Nghiêm Hán Thanh ở trong phòng bếp làm cơm chiều, Thiệu Tình không chuẩn bị ăn cơm chiều, liền trực tiếp lên tầng. Lúc Cố Phán Phán và Thiệu Đồng đi ra ngoài, mang theo bánh bao nhỏ, cho nên trong phòng cũng không có người, nhưng Thiệu Tình có nghe thấy trong phòng tắm tiếng nước tích tí tách lịch. Yến Kì Nguyệt và Nhị Ngốc hai ngày này, mỗi ngày đến phòng của cô quấn lấy không đi, mượn phòng tắm cũng là chuyện thường xuyên, nhưng đến buổi tối sẽ bị Thiệu Tình đá ra ngoài. Vì thế Thiệu Tình vốn cũng không nghĩ nhiều, ngáp một cái liền nằm xuống chuẩn bị ngủ, hai ngày nay cô hao phí tinh thần thực không ít, cũng cần ngủ bổ sung thể lực thật tốt, thân thể làm bằng sắt còn có lúc mỏi mệt. Thiệu Tình nằm xuống không lâu, vừa ngủ có chút mơ hồ, chợt nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, cùng với tiếng bước chân rất nhỏ, một mùi thơm ngát do vừa tắm rửa ùa vào mặt, Thiệu Tình tự giác dịch dịch hướng về một bên, để ra một chỗ trống, sau đó một thân thể ấm áp chui vào trong chăn. Hắn trêи người còn mang theo một ít hơi nước tươi mát, thân thể đã lau khô, dần dần mang theo chút ấm áp, trực tiếp dán vào lưng Thiệu Tình. Thiệu Tình tự động nhích người, mơ mơ màng màng nói: "Thành thành thật thật ngủ, đừng lộn xộn, tôi hơi mệt......" Người kia nằm im, như nghe xong lời Thiệu Tình, thành thành thật thật ngủ, Thiệu Tình vốn đang nửa ngủ nửa tỉnh, im lặng một cái, rất nhanh liền ngủ. Trêи người của hắn còn mang theo một ít mát mẽ hơi nước, bất quá thân thể đã lau khô, mang theo một điểm từng bước biến noãn ấm áp, trực tiếp dán lên Liễu Thiệu Tình lưng. Thiệu Tình giật giật thân thể, mơ mơ màng màng nói: “đàng hoàng ngủ, chớ lộn xộn, ta có chút mệt nhọc......” Người đó liền không động tác rồi, như là nghe Liễu Thiệu Tình lời nói, đàng hoàng ngủ, Thiệu Tình vốn nửa ngủ nửa tỉnh trong, một đã không có thanh âm, rất nhanh thì đã ngủ. Rất nhanh Thiệu Tình liền loáng thoáng cảm thấy có một đôi tay, nhẹ nhàng khoác lên ngang hông của cô, bởi vì Nhị Ngốc cùng Yến Kỳ Nguyệt lúc ngủ, đều thích quấn quít lấy cô, cho nên đã thành thói quen Thiệu Tình cũng không cảm thấy được không thích hợp. Lại một lát sau, người kia lá gan hơi to lên một chút, cả người từ từ dính vào, dính sát trước chính là thắt lưng, sau đó là ngực, cuối cùng cả người giống như vòng cung hoàn toàn giống in dáng nằm của Thiệu Tình. Thiệu Tình có chút không thoải mái giật giật, rù rì nói: “ Động tay động chân lần nữa đá ngươi đi ra ngoài......” Người phía sau ngừng một hồi, lá gan đột nhiên liền lớn lên, hắn cách đồ ngủ vuốt ve hông Thiệu Tình, mang theo tính ý khiêu khích từ eo Thiệu Tình vòng đi xuống, xẹt qua bắp đùi cùng chân nhỏ, cuối cùng lấy chân Thiệu Tình chân. Chân Thiệu Tình rất đẹp, da thịt mũm mĩm, đầu ngón chân hồng nhạt, êm dịu khả ái, lúc cuộn lên tựa như từng viên trân châu tròn trịa hồng nhạt. Thiệu Tình hơi ngứa, cô không nhịn được đưa tay sờ chân, sau đó cuộn mình lên, người kia nỗ lực trêи chân Thiệu Tình, ánh mắt có chút nóng, hắn nhìn một lần lại một lần, từ móng chân màu trắng hồng, đến thịt đầu ngón chân, chân trắng nõn, thậm chí ngay cả kẽ ngón chân, hắn đều tỉ mỉ nhìn một lần. Thiệu Tình đã đã nhận ra không đúng, Nhị Ngốc không làm được si hán* như thế , Yến Kỳ Nguyệt tuy có thể làm được, thế nhưng vóc người Yến Kỳ Nguyệt tinh tế, cùng xúc giác người kia mang cho cô không giống. *Si hán : nghĩa ở đây là người đàn ông chân thành tha thiết yêu một cô gái. Lúc Thiệu Tình lười biếng chuẩn bị xoay người, nhìn phía sau là người nào, người kia đột nhiên cúi người ngậm ngón chân Thiệu Tình, cô lập tức tỉnh táo, theo bản năng đá một cước, sau đó liền thấy kẻ ngồi dưới đất, một kẻ tuyệt đối không thể trong tưởng tượng của cô, “Tại sao là ngươi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]