Hạ Lan Tuyết để thìa xuống, ngước mắt lên, nhìn Trầm di nương, cong môi cười một tiếng, “Cũng chỉ là bà con xa, năm trước trong lúc vô tình đụng phải, liền đi hỏi thăm một chút mà thôi. “
Lúc này nàng đáp qua loa mà thôi, dĩ nhiên Trầm di nương nghe ra, nên cũng không tiện hỏi thêm cái gì nữa, chỉ nói, “Đi thăm người thân là tốt rồi. Ngươi không biết, vì bỗng nhiên không thấy ngươi, Đại lão gia rất lo lắng cho ngươi, hỏi mấy cái nha đầu này, cũng đều không biết, thiếu chút nữa là báo quan rồi đó.”
“Ôi.” Hạ Lan Tuyết chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, sợ là bọn họ ước gì mình không về được đi.
“Tuyết Nhi.” Thấy Hạ Lan Tuyết không mấy hứng thú với chuyện này, Trầm di nương chỉ đành phải đứng dậy, nói, “Ngươi đường xa trở lại, chắc cũng mệt mỏi đi, di nương đi về trước, hôm nào trở lại thăm ngươi.”
“Ừ.” Hạ Lan Tuyết gật đầu, liền bảo Thu Hương, “Đưa di nương đi ra ngoài.”
Trầm di nương hơi nhăn mày, hình như có một bụng lời không nói ra được, không mấy tình nguyện đi ra ngoài.
Hạ Lan Tuyết cũng chẳng buồn quan tâm bà ta, những ngày qua bôn ba, nàng mệt chết đi được, ăn uống no đủ, liền chui vào chăn, muốn vui vẻ ngủ một giấc.
Ban đêm, Hạ Lan Phong trở lại, Trầm di nương vội vàng luôn mồm nói về chuyện Hạ Lan Tuyết trở về.
Hạ Lan Phong không có quá nhiều vẻ mặt, chỉ lạnh giọng hừ nói, “Trở lại liền trở lại đi, con bé một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/3210050/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.