Nàng vừa mới dùng đầu ngón tay chụp đến, không ngờ, chợt ngang hông có một cỗ lực đạo xé tới, nàng bị kéo ngã trên mặt đất, chăn quấn trên người lại bị phụ nhân này lôi đi.
Nhìn Hạ Lan Tuyết giật mình, phụ nhân này cười tiền phủ hậu ngưỡng (câu này ai hiểu chỉ ta với),“Ha ha, dáng người cô nương thật tốt, da thịt mềm mịn, không trách được nam nhân của ta cũng sẽ yêu cô.”
Trên người Hạ Lan Tuyết chỉ mặc chiếc áo mỏng, ngay cả kiện áo nhỏ cũng không có, chiếc chăn bất ngờ bị người đoạt đi, lập tức lạnh hắt hơi một cái.
“Này, đại tẩu, ngươi cũng thật là không có nhân tính đi? Nhìn ta mặc ít như vậy, ngươi còn định giành chăn với ta?”
“Ôi, cho.” Cuối cùng phụ nhân kia cũng ném chăn lại cho Hạ Lan Tuyết, xoay người, lại chạy lên trên lầu.
Hạ Lan Tuyết vội vàng lấy chăn bọc mình lại, cũng đi theo, bây giờ nàng đối với phụ nhân này vô cùng tò mò, không biết là địch hay bạn.
Lầu hai, một mảnh sang tỏ thong suốt, mấy vách tường giữa các gian phòng lại bị đập đổ, thành một gian lớn, trên đất một mảnh hỗn độn, bàn ghế bể tan tành, đêm chăn rơi lả tả, còn có bụi bậm cùng ngói nóc nhà rối rít rơi xuống.
“Gia, ta tới giúp ngươi.” Nhìn Thiếu Khâm giống như ở vào thế yếu, phụ nhân kia thế nhưng nhặt lên một thanh gỗ giống như chân của băng ghế, tiến lên định cùng Cơ Hoa Âm liều mạng, lại bị Thiếu Khâm một kiếm đẩy ra, “Cút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/3210049/chuong-157-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.