Đừng thấy Thiếu Khâm gầy, mà giờ phút này sắc mặt lại tái nhợt như người bệnh, nhưng sức lực lại rất lớn.
Hạ Lan Tuyết vùng vẫy mấy lần, chẳng những không thoát ra được mà cổ tay nhỏ xinh còn giống như bị hắn bóp nát.
Ngước mắt nhìn khuôn mặt âm trầm của hắn, trong lòng nàng gấp quá, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng chợt đỏ bừng, dù sao, hỗn đản này trong quá khứ đã có hành động bất lương, giờ phút này hắn còn nắm hai tay của nàng, muốn làm gì?
Nhưng mà, trong lòng càng vội, trên mặt vẫn không để lộ ra, thậm chí, nàng còn cười nhẹ giọng nói chế nhạo "Ôi, ngươi làm gì thế? Hao tổn tâm cơ như vậy chính là muốn dụ ta đến sao? Hành hạ ngươi một phen sao?"
Thiếu Khâm không nói, đôi mắt đen tối chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của nàng lúc đóng lúc mở, đáy mắt như có dòng nước nhỏ chảy qua.
Hạ Lan Tuyết tất nhiên là cảm thấy, trong lòng có chút gấp, "Được rồi, vừa rồi là ta không đúng, không nên thừa dịp ngươi ngã bệnh bắt nạt ngươi. Nhưng, có chuyện gì chúng ta cùng giải quyết, ngươi cầm tay ta như vậy làm gì, để cho người ta trông thấy thật không hay? Buông tay được không? Dầu gì ngươi cũng là ti lễ giám Tổng đốc đại nhân, người tâm phúc trước mặt hoàng thượng, sao lại nhỏ mọn như vậy?"
Đột nhiên, Thiếu Khâm tà tứ khẽ cười, đem hai tay nàng nắm vào cùng một chỗ, còn một tay thì đưa lên vuốt ve khuôn mặt nàng.
Hạ Lan Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/3210024/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.