"Ngươi cái này?" Tôn lão đầu bị dáng vẻ cả kinh của Lãnh Dịch Hiên dọa sợ, ánh mắt không khỏi hạ xuống, bỉu môi nói, "Đúng xấu rồi?"
"Tử lão đầu, ông nhìn chỗ nào đấy? Bảo bối của gia vẫn tốt lắm." Bị một lão nhân trên mặt đầy nếp nhăn nhìn chăm chú, Lãnh Dịch Hiên nổi cả da gà, nhưng dường như, ở đây chỉ có lão nhân này có y thuật cao nhất.
Vẻ mặt Tôn lão đầu nghi ngờ, "Tốt sao còn tìm lão nhân ta? Con nít "
Vẻ mặt Lãnh Dịch Hiên đau khổ, "Không phải do đột nhiên không được việc sao?"
Một nam nhân không cách xa nữ nhân như hắn, đến Tây Di này hơn nửa năm, chưa được chạm vào nữ nhân, hôm nay bị Hạ Lan tiểu tử kia khiêu khích, liền đi tìm mấy người phụ nư đến hầu hạ, ai ngờ chứng kiến mỹ người máu nóng sục sôi, nhưng bảo bối kia lại cứ mềm nhũn, không dậy nổi.
Cuối cùng, mấy người phụ nữ phải thay nhau ra trận khiêu khích hắn, nhưng lại làm cho hắn không còn thấy hào hứng nữa, thậm chí là chạy trối chết.
Trốn khỏi Xuân Hương uyển, cuộc đời hắn đúng là không có chuyện nào mất mặt hơn nữa.
Chẳng lẽ là tiểu tử kia nói trúng? Thật ra trong lòng hắn thích nam nhân?
Nghĩ tới đây, Lãnh Dịch Hiên bị chính suy nghĩ của mình làm cho cho chán ghét muốn phun máu.
Ở cửa, thấy dáng vẻ thất vọng, khó khăn của Lãnh Dịch Hiên, Hạ Lan Tuyết che miệng cười trộm.
Ai bảo ngươi lên mặt, đáng đời!
Ngân châm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/3210022/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.