"Viết… viết lại?" Nhìn khuôn mặt mỉm cười của Cơ Hoa Âm, Hạ Lan Tuyết cảm thấy trầm xuống, chẳng lẽ hắn đã biết là mình viết ?
Không đúng, hắn khẳng định là mình viêtszs .
Nghĩ đến Hạ Lan Tuyết thẹn thùng đỏ mặt , nhưng cũng may, nàng không viết tên người gửi nên dù có đánh chết nàng cũng không thừa nhận chữ viết xấu xí kia là của mình .
"Sao thế? Tuyết Nhi không muốn viết?" Cơ Hoa Âm tựa hồ có chút thất vọng.
Hạ Lan Tuyết vội hỏi, "Viết chữ không có gì hay cả , hôm nay ta vừa thêu một bức tranh, định đưa cho ngươi nhìn, ngay cả Tiết ma ma cũng khen ta thêu tốt đấy "
Vội vàng gạt tờ giấy viết chữ kia sang một bên, từ trong ngực Hạ Lan Tuyết rút ra một mảnh lụa thêu uyên ương, đưa cho hắn, "Ngươi nhìn xem, cũng không tệ lắm đúng không?"
"Đây là thêu vịt hoang sao... Nhìn cũng không tệ ." Cơ Hoa Âm mở bức tranh thêu ra, rất nghiêm túc nhìn hồi lâu, sau đó bình phẩm.
"Vịt hoang?" Hạ Lan Tuyết tức mà không biết nói sao, chẳng lẽ một chút tiến bộ cũng không có?"Ngươi lại nhìn kỹ lại xem, nhìn rất giống vịt hoang sao?"
"Không phải sao?" Cơ Hoa Âm híp mắt, lại cẩn thận quan sát một lúc, lúc này mới chợt hiểu ra, "Đúng là không phải vịt hoang, nhưng, ở đây có bốn cái chân không phải là con vịt thì là con gì?"
"Uyên ương." Hạ Lan Tuyết liếc nhìn hắn, nàng cũng không tin, uyên ương nghịch nước rõ ràng như vậy mà hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/3209998/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.