Lúc tỉnh lại, Hạ Lan tuyết đã thấy mình nằm ở trên giường rồi, mà Cơ Hoa Âm là nằm sấp ở trên người nàng, như vậy gần sát, nàng thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được hô hấp của hắn.
"Ngươi đối với ta làm cái gì?" Nàng trợn to hai mắt, nhất đôi bàn tay sít sao níu lấy ngực áo hắn.
Cơ Hoa Âm dò xét xiêm y trước ngực bị nàng túm nhăn, nhẹ giọng nói, "Nếu ngươi vẫn cầm chặt như vậy không buông, ta thật sự muốn áp xuống rồi "
Hóa ra, sợ đè nặng nàng, hai tay hắn liên tục chống đỡ bên người nàng, để giảm bớt trọng lượng cơ thể đè lên nàng.
Tư thế làm người ta mơ màng như vậy, làm cho khuôn mặt nhỏ của Hạ Lan Tuyết đỏ lên, nghĩ đến chuyện vừa phát sinh , đáy mắt nàng nhộn nhạo thoáng cái ngọt ngào lại cười đến đắc ý, bàn tay nhỏ bé tóm chặt hơn, chính là muốn cùng hắn sít sao kề nhau.
"Ngươi áp chế nha, vừa rồi ngươi hôn đều hôn qua, còn sợ áp chế sao?"
Cơ Hoa Âm nhìn đôi mắt sáng long lanh của nàng, cười khẽ, "Không biết xấu hổ tiểu nha đầu, ngươi cứ như vậy không thể chờ đợi được?"
"Ai chẳng biết thẹn?" Hạ Lan Tuyết không cam lòng phản bác, có chút sưng đỏ môi khẽ mân mê, hờn dỗi la hét, "Rõ ràng là ngươi đối người ta như vậy, lại nói ta không biết xấu hổ. Ngươi biết xấu hổ sao?"
"Ngươi không phải là liên tục rất muốn sao?" Cơ Hoa Âm môi hồng cong lên, lộ ra thoáng cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/3209987/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.