Chương trước
Chương sau
Hạ Lan Tuyết trở lại Tuyết Uyển, lại để cho Bích Văn một lần nữa làm thức ăn.

Thu Hương hiếu kỳ, "Tiểu thư, tiểu thiếu gia vừa rồi tới tìm ngươi, nói là Trầm di nương bên kia chờ ngươi cùng nhau ăn cơm đâu."

"Ta vừa từ bên kia về." Hạ Lan Tuyết ăn thức ăn Bích Văn làm, cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.

Thu Hương nghi hoặc nhìn nàng, cũng không hỏi lại.

Hạ Lan Tuyết cũng không có giải thích quá nhiều, vội vã ăn xong, nàng lại nằm lỳ ở trên giường nghỉ ngơi một hồi, nhưng chỉ cần an tĩnh lại, trong đầu nàng tràn đầy hình ảnh về Cơ Hoa Âm, nghĩ đến cả đầu và thân nàng đều đau.

"Được rồi, cũng không tin bọn họ thời thời khắc khắc đều phòng thủ." Vọt đứng lên, nàng vội vàng chạy ra ngoài, bọn Thu Hương muốn hỏi chuyện cũng không kịp.

Một đường thi triển khinh công, cơ hồ là vận hết mười thành công lực đến phủ tướng quân, nhưng mũi chân còn chưa chạm vào đầu tường, hơn mười mũi tên không biết từ chỗ nào bắn ra, thẳng tắp bay về phía nàng, giống như muốn biến nàng thành tổ ong vò vẽ vậy.

May mắn lẩn tránh nhanh, lần nữa nàng rơi xuống phía ngoài tường rào.

Vỗ vỗ bụi đất trên người, dứt khoát đập cửa, lại gặp được hai cái thủ vệ xui xẻo, nhìn thấy Hạ Lan Tuyết mặt đã như muốn khóc.

"Cô nương, van ngươi, đừng đến nữa. Tướng quân phân phó, nếu ai mà còn nhiều lời nói chuyện với ngươi, cắt đầu lưỡi cho ngựa ăn."

Hạ Lan Tuyết sặc một cái, vểnh lên môi cười nói, "Ngươi yên tâm, ngựa ăn cỏ, không thích ăn đầu lưỡi người”.

Thị vệ kia vội vàng mím chặt miệng, đây là cũng nói thêm với nàng một câu rồi, chiếu cô nương này tư thế, hai người sẽ lại tán gẫu với nhau, nếu để tướng quân biết được, không chỉ đầu lưỡi, ngay cả mắt,mũi, tai cũng bị cắt luôn rồi.

"Haizz, muốn thương lượng chuyện với hai ngươi." Hạ Lan Tuyết thấy hai người họ khôi phục bộ dáng hung thần canh cửa, bèn cười nói, "Ta cho các ngươi bạc, thay ta thông báo cho tướng quân, nói với hắn là vợ hắn tìm đến đây."

Hai người thị vệ da mặt vừa kéo, hoàn toàn gặp quỷ thần sắc, lại nói, hai người bọn họ ở phủ tướng quân nhiều năm, sao không biết tướng quân có vợ từ lúc nào rồi?

"Cho các ngươi bạc vẫn không được?" vừa nói Hạ Lan Tuyết vừa rút hai tờ ngân phiếu ra nhét vào tay hai người, "Một người một trăm lượng, đủ các ngươi tại đây người hầu đã lâu đi? Liền tính từ chức, cũng đủ các ngươi về nhà cưới vợ rồi."

Hai người nhìn ngân phiếu một cái, lại im lặng không lên tiếng nhét trở lại trên tay Hạ Lan Tuyết, sau đó, mặt không chút thay đổi đi vào, chuẩn bị đóng cửa.

"Này, đừng nha, nếu không như vậy, ta tìm vợ giúp các ngươi thế nào, các ngươi không biết đi, trong phủ ta có mấy nha hoàn dung mạo xinh đẹp, các ngươi mà nhìn thấy sẽ không thất vọng."

Chạm vào - - viên đạn bọc đường khá hơn, cũng không chịu nổi mệnh lệnh ban chết của tướng quân, vừa nghĩ tới ánh mắt sắc bén của tướng quân, bọn họ còn dám suy nghĩ gì khác, bảo trụ được đầu lưỡi là tốt rồi.

Lại ăn bế môn canh.

Một ngày hai lần bế môn canh cũng thật sự là đủ rồi.

Nhưng mà, làm cho Hạ Lan Tuyết không nghĩ tới chính là, Cơ Hoa Âm người này hạ hết quyết tâm tìm mọi cách đoạn tuyệt quan hệ với nàng rồi.

Ngày hôm sau, ngày thứ ba, nàng vẫn là ăn bế môn canh.

Ngày thứ tư, nàng rốt cục nhịn không được rồi.

Nếu không tìm hiểu rõ nguyên nhân bên trong nàng sẽ bị bức điên mất.

Vừa vặn, hôm nay là ngày nàng vào cung trị liệu cho thái tử, sáng sớm nàng vội vàng chạy vào cung, chưa kịp ăn cái gì.

Lúc đó, thái tử còn đắm chìm trong giấc mộng, lúc Tiểu Lộ Tử hồi bẩm nói Tuyết cô nương đến, hắn còn tưởng rằng đang nằm mơ, lúc Tiểu Lộ Tử nói lần thứ hai, hắn mới vui mừng ngồi dậy, lập tức phân phó người, mặc cho hắn xiêm y hắn thích nhất, đeo trang sức phù hợp nhất, đầu tóc đẹp nhất.

Một phen chuẩn bị công phu cũng mất nửa canh giờ, mà Hạ Lan Tuyết chờ đợi cũng không thấy sốt ruột .

Nhắc tới cũng kỳ, mấy ngày nay bởi vì chuyện Cơ Hoa Âm, nàng ăn không ngon ngủ không ngon, nhưng đến Trường Nhạc Cung, ngồi ở trên ghế, nàng lại ngủ thiếp đi.

Thân thể nho nhỏ như vậy, co rúc ở trên ghế dựa dài, lại bị bình phong che mất, nhìn từ ngoài vào không thấy.

Nam Cung Tế đi đến bên cạnh, khẽ cúi đầu, trong con ngươi đen nháy phản chiếu hình ảnh ngây thơ của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hé ra tỳ trên khuỷu tay, thoạt nhìn tự nhiên mà vô hại, môi đỏ mọng khéo léo khẽ cong lên, như là bị ủy khuất lớn vậy, làm cho người ta sinh lòng trìu mến.

"Tuyết cô nương." Tiểu Lộ Tử liền vội vàng tiến lên muốn gọi nàng dậy, nói, cô nương này lá gan thật lớn nha, tẩm cung thái tử, cũng có thể nói ngủ là ngủ ?

"Xuỵt." Nam Cung Tế vội vàng dùng ánh mắt ngăn lại, nhỏ giọng nói, "Đi ra ngoài."

Tiểu Lộ Tử sững sờ, nhưng có thể hầu hạ bên cạnh người thái tử cũng là người thông minh, nhìn thấy dáng vẻ này của thái tử, lúc này cười thấu hiểu, "Nô tài tại bên ngoài hầu hạ, điện hạ nếu có phân phó, chỉ cần gọi nô tài một câu thôi."

"Dông dài, mau cút!" Nam Cung Tế tựa hồ có chút không kiên nhẫn, nhưng mà, khẩu khí mặc dù hung, nhưng trên mặt mang theo ý cười .

Tiểu Lộ Tử ranh mãnh nở nụ cười, "Chậc, vậy nô tài lui."

Tẩm điện to như vậy mà hoàn toàn tĩnh lặng, tựa hồ một tiếng kim rơi cũng nghe thấy, dường như Nam Cung Tế còn nghe được tiếng ngáy nho nhỏ.

"Bao nhiêu ngày rồi ngươi chưa ngủ lại khốn như vậy?"

Hắn buồn cười nhíu nhíu mày, mang cái ghế dựa, ngồi ở bên cạnh nàng, tinh tế tường tận ngắm nhìn dung nhan nàng ngủ.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn ngắm dung nhan say ngủ của nữ nhân ở khoảng cách gần như vậy, mặc dù hắn từng có qua rất nhiều nữ nhân, nhưng là, không người nào dám ngủ thoải mái như vậy ở bên cạnh hắn.

Có phần là sợ hắn, nhưng phần lớn là sợ lúc ngủ sẽ bộc lộ dáng vẻ lôi thôi với hắn.

Chỉ có Hạ Lan Tuyết cô gái nhỏ này, có thể làm ổ ở trên ghế, ngủ ngon lành như vậy?

Tư thái an tĩnh, vô hại như vậy thật khác biệt với dáng vẻ rạng rỡ, linh hoạt lúc thức của nàng.

Nhưng mỗi một dạng đều làm cho hắn mê muội, đều không giống với những nữ nhân hắn đã gặp qua trong quá khứ.

"Cơ tướng quân, thái tử vẫn chưa dậy, hay ngài đi thiên điện chờ một lát?" Ngoài điện, truyền đến thanh âm Tiểu Lộ Tử, thanh âm cố ý nói to, giống như là nói cho Nam Cung Tế ở bên trong nghe vậy.

"Này sợ cái gì? Bổn tướng quân muốn nhìn hắn một chút, cũng không quấy rầy hắn nghỉ ngơi " Đây là thanh âm của Cơ Hoa Âm.

Thật sự là ma xui quỷ khiến , rõ ràng ngủ rất say, nhưng trong mơ hồ nghe được giọng Cơ Hoa Âm, thân hình Hạ Lan Tuyết như chấn động, thiếu chút nữa liền từ trên ghế nhảy dựng lên, bởi vì động tác quá lớn, thân thể ngã về phía trước.

"Cẩn thận." Nam Cung Tế gấp rút đứng dậy đưa tay đỡ nàng.

Cứ như vậy, Hạ Lan Tuyết trực tiếp ngã vào trong lòng Nam Cung Tế.

Mà Cơ Hoa Âm mới tiến vào, lại vừa vặn nhìn thấy một màn này, vốn là khuôn mặt lạnh lùng càng thêm âm trầm đáng sợ.

"Cơ tướng quân? Hôm nay rảnh rỗi đến thăm bổn thái tử sao?" Nam Cung Tế giống như cười mà như không nhìn chằm chằm Cơ Hoa Âm.

Ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Cơ Hoa Âm xẹt qua mặt hắn rồi rơi vào trên người Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết mới từ trong giấc mộng bừng tỉnh, giờ phút này vẫn còn lơ mơ, si ngốc nhìn Cơ Hoa Âm ước chừng ba giây đồng hồ, lúc này mới đột nhiên đẩy Nam Cung Tế ra, vội vàng chạy về phía hắn.

"Hoa Âm." Nàng vui mừng gọi hắn, không biết làm sao, chắc do nằm ngủ trên ghế lâu quá, chân bị chuột rút, này vừa chạy, bắp chân đau nhói, cả người lại ngã ra ngoài.

Cơ Hoa Âm trong lòng run lên, đã thấy cánh tay dài của Nam Cung Tế chụp tới, ôm nàng lên, lại là trách cứ, lại là lo lắng, "Còn chưa tỉnh ngủ sao? Thiếu chút nữa lại ngã."

"Ta không sao." Hạ Lan Tuyết đẩy Nam Cung Tế ra, khập khiễng bổ nhào đến Cơ Hoa Âm.

Cơ Hoa Âm lại lạnh nhạt liếc nàng một cái, ánh mắt của nàng đỏ lên, sợi tóc có chút loạn, nửa bên gò má còn có rất nhỏ áp chế vết tích, bộ dáng này là mới ngủ tỉnh .

Đây là nàng ở bên trong Trường Nhạc cung ngủ một giấc?

Mà cung điện to như vậy, cũng chỉ có hai người nàng và Nam Cung Tế, mà bên ngoài còn có tiểu thái giám đứng gác.

Nam Cung Tế là người như thế nào, mọi người đều biết, nữ nhân nào mà rơi vào tay hắn, làm sao có thể tốt được.

Mà nàng... lại đợi một mình ở trong điện này, còn với dáng vẻ như vậy nữa.

Nhưng hắn cũng biết tính tình Hạ Lan Tuyết, nếu như là chuyện nàng không muốn làm, có kề đao ở trên cổ cũng vô dụng, như vậy, nàng đối với Nam Cung Tế, là tự nguyện?

Nghĩ như vậy, làm cho tim Cơ Hoa Âm như bị đao cắt, hai tay ở sau lưng siết chặt nắm đấm, hắn cố gắng đè cảm xúc trong lòng xuống, mới có thể bình tĩnh nói với Nam Cung Tế, "Nếu làm thái tử điện hạ thấy bất tiện, ngày khác bổn tướng quân lại đến."

Nói xong, ngay tại lúc bàn tay nhỏ bé của Hạ Lan Tuyết sắp bắt được áo hắn, hắn lạnh lùng xoay người rời đi.

Hạ Lan Tuyết lảo đảo một cái, thiếu chút nữa lại ngã.

"Tuyết cô nương." Nam Cung Tế bước đến.

Hạ Lan Tuyết không chú ý đến hắn mà vội vã đuổi theo Cơ Hoa Âm.

"Hoa Âm."

Gọi một tiếng nhưng người phía trước không để ý đến.

Tức Hạ Lan Tuyết muốn giậm chân, nàng điểm mũi chân, tung người bay lên, bay đến trước mặt hắn, chỉ là, chân vẫn có chút nhuyễn, mới rơi xuống, trọng tâm không vững mới ngã về phía trước.

Cơ Hoa Âm ngạo nghễ mà đứng, cũng không đưa tay, cứ lạnh nhạt như vậy nhìn nàng ngã cắm đầu vào ngực mình.

Khuôn mặt xinh đẹp ngã cắm đầu vào lồng ngực cứng rắn của hắn , mũi đau xót, mắt nước mắt liền ở trong hốc mắt đảo quanh.

"Này, rốt cuộc ngươi có ý gì?" Một tay nàng níu lấy áo hắn, đề phòng hắn lại chạy, tay kia xoa xoa cái mũi đau xót..

Cơ Hoa Âm cúi đầu, lạnh lùng nhìn nàng, "Nam nữ thụ thụ bất thân, kính xin cô nương buông tay."

"Thúi lắm." Hạ Lan Tuyết tức giận nói tục, "Hai ta ôm cũng ôm rồi, thân cũng hôn, đã sớm thụ thụ bất thân rồi, ngươi còn làm bộ làm tịch sao?"

Tựa hồ cảm thấy nàng quá mức cố tình gây sự, Cơ Hoa Âm mặt lạnh, lại khẽ quát một tiếng, "Buông tay."

"Không buông!" Sợ một cái tay không đủ, Hạ Lan Tuyết dứt khoát dùng hai tay nắm lấy xiêm y của hắn, tóm hết sức căng, trong miệng cũng nhất quyết không tha , "Họ Cơ , ngươi hôm nay không nói rõ ràng, đừng nghĩ đi."

"Nói cái gì?" Cơ Hoa Âm hỏi.

"Ôi." Bộ dạng lạnh nhạt này của hắn triệt để chọc giận Hạ Lan Tuyết, nàng mỉa mai hỏi, "Lão tử thiếu chút nữa bị người của ngươi bắn thành tổ ong vò vẽ, chẳng lẽ nói ngươi không biết?"

"Không biết!" Cơ Hoa Âm trả lời dứt khoát.

Hạ Lan Tuyết ngạc nhiên, "Vậy đám cung thủ trong phủ của ngươi không phải là ngươi an bài sao?"

"Đúng vậy." Cơ Hoa Âm dò xét nàng, giọng nói đùa cợt, "Phủ tướng quân gần đây thường có tiểu tặc leo tường xâm nhập, Bổn tướng quân an bài đội cung tiễn cũng là để đảm bảo an toàn bên trong phủ."

"..." Hạ Lan Tuyết nghe vậy, chỉ cảm thấy tức sùi bọt mép, "Cơ Hoa Âm, ngươi khốn kiếp, ngươi cũng không phải không biết, ngoại trừ ta, còn ai có thể leo tường nhà ngươi nữa?"

"À." Cơ Hoa Âm chẳng nói đúng sai hừ một tiếng, đôi mắt đen tối nhìn không ra ý tứ gì.

Hạ Lan Tuyết bị tức không còn cách nào khác, thở dài vài ngụm ác khí, hỏi, "Ngươi nói cho ta biết, vì cái gì đột nhiên đối với ta như vậy? Ta trêu chọc ngươi ở chỗ nào?"

"Đừng đến phủ tướng quân nữa, còn có, buông tay." Cơ Hoa Âm nói như thế.

Hạ Lan Tuyết trán nổi gân xanh, "Con mẹ nó ngươi dù sao cũng phải cho lão tử một lý do đi? Ngày hôm trước còn dạy lão tử công phu, qua một ngày, liền phái người dùng tên bắn ta. Muốn nói không có nguyên nhân, đánh chết lão tử cũng không tin."

"Lý do sao?" Cơ Hoa Âm bỗng nhiên đẩy ngón tay của nàng ra, đùa cợt nói, "Bổn tướng quân lớn tuổi, không tâm tư cùng ngươi chơi đùa."

"Chơi đùa?" Hạ Lan Tuyết nghe không hiểu, "Khi nào thì thành ngươi chơi đùa với ta rồi? Mỗi lần đều là ta quấn quít lấy ngươi..."

"Đại khái ngươi có thể đi quấn quýt lấy người khác." Cơ Hoa Âm bỏ qua nàng.

Hạ Lan Tuyết bối rối, "Lão tử tại sao phải quấn quít lấy người khác? Người khác không phải là nam nhân của ta."

Cơ Hoa Âm thân hình dừng lại, cười lạnh, "Nam nhân của ngươi? Còn nhỏ tuổi thật đúng là không biết xấu hổ. Lời này của ngươi chắc là đã nói với rất nhiều nam nhân rồi nhỉ ?"

Hạ Lan Tuyết mặt đỏ tới mang tai, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều muốn đốt, nhất đôi mắt bồ câu cơ hồ phóng hỏa vậy nhìn chằm chằm Cơ Hoa Âm lạnh lùng bóng lưng, quát, "Ta chỉ nói với một mình ngươi."

"Phải không?" Cơ Hoa Âm lạnh bạc cười, vẫn như cũ là không quay đầu lại, lạnh lùng đi.

"Cơ Hoa Âm, ngươi đứng lại." Hạ Lan Tuyết căm tức muốn điên, không quan tâm ngó ngàng liền đuổi hắn, hôm nay không đem chuyện biết rõ, nàng cũng không muốn sống, quá con mẹ nó bắt nạt người.

"Tuyết cô nương." Thấy một cô nương gia như nàng chạy đuổi theo một nam nhân, Nam Cung Tế có chút sững sờ, sau khi phục hồi tinh thần lại, vội vàng phân phó thị vệ ngăn nàng lại.

"Đều cút ra cho lão tử." Mắt thấy bóng dáng của Cơ Hoa Âm sắp biến mất ở phía trước, Hạ Lan Tuyết nóng vội đá văng mấy thị vệ cả đường ra.

Những thị vệ kia âm thầm kêu khổ, nhưng ngại nàng là người của thái tử, cũng không dám làm gì, chỉ tạo thành bức tường ngăn nàng lại.

Hạ Lan Tuyết tức giận quơ quyền cước đánh nhau, cuối cùng, Nam Cung Tế đến, ôn nhu an ủi, "Tuyết cô nương, ngươi bớt giận, có chuyện gì, bản thái tử làm chủ cho ngươi, không đáng tức giận với đám nô tài."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.