Chương trước
Chương sau
Ngay tại lúc Cơ Hoa Âm ra cửa lấy nước, trong đầu Hạ Lan Tuyết không biết nghĩ cái gì, lăn lộng quẫy đạp một hồi làm cho đai lưng buộc nàng thành hình bánh chưng luôn

"Ngươi đang làm cái gì?" Cơ Hoa Âm bưng nước vào nhà, chỉ thấy cô gái nhỏ này quỳ ở trên giường, đang cắm đầu chui vào trong chăn thò ra cái mông nhỏ , giống như là đang tìm cái gì.

Hắn để chậu nước vào giá đỡ, đi đến bên giường, kéo ra chăn mền, chỉ thấy áo nàng rộng mở, trên người còn quấn đai lưng, giống như nàng muốn cởi đai lưng ra, nhưng không được, bất lực cắn môi đến trắng bệch.

Không biết, còn tưởng là nàng đang chơi trò buộc người đâu.

Nhìn thấy hai gò má nàng đỏ bừng bừng, Cơ Hoa Âm biết nàng bị bệnh không nhẹ.

Nhưng mà, một khi ngã bệnh còn làm ra được hành động kỳ quái như vậy cũng chỉ có nha đầu chết tiệt này thôi.

Một tay túm lấy nàng đến trước mặt, muốn giúp nàng cởi bỏ, nhưng cũng không biết nàng quấn lên thế nào , hắn tìm mãi không thấy nút thắt, hơn nữa y phục trên người nàng xộc xệch, lộ gần hết cơ thể, thật đúng là tra tấn người khác mà.

Cơ hồ không muốn suy nghĩ nhiều, Cơ Hoa Âm định dùng lực phá nát đai lưng,

"Hoa tai của ta không thấy đâu." Tựa hồ cảm thấy cơn giận của hắn, nàng mở to mắt to vô tội, tha thiết mong chờ nhìn hắn .

"Ta lấy lại rồi." Cơ Hoa Âm ngồi ở đầu giường, một lần nữa mặc áo choàng lên cho nàng.

"Ngươi lấy lại?" Nàng nghiêng cái đầu nhỏ tinh tế nhìn hắn, tựa hồ không biết hắn, nhưng là, chợt lại nhếch miệng cười, nịnh nọt ôm lấy cánh tay của hắn, nũng nịu cầu khẩn nói, "Ngươi trả ta, được hay không?"

"Hoa tai kia đối với ngươi rất quan trọng sao?" Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hai con mắt đang đỏ lên của nàng.

"Ừm." Nàng dùng sức gật đầu, "Trả ta, được chứ?"

"Được, nhưng trước hết, ngươi phải nghe lời ta." Cơ Hoa Âm xoay người đem chậu bưng tới, đặt ở trên băng ghế cạnh giường.

Hạ Lan Tuyết lại dùng sức gật đầu, "Ta nghe lời."

"Ngoan ngoãn." Cơ Hoa Âm vuốt vuốt tóc của nàng, trong lòng đột nhiên tuôn ra cảm giác khổ sở, hắn hít sâu một hơi, vắt khô khăn lông trong chậu, sau đó giúp nàng lau mặt, lại lau tay.

Sau đó, lại đem nhúng khăn lông vào trong chậu, lại vắt khô đưa cho nàng, "Nhớ kỹ ta vừa rồi làm gì?"

"Ừm?" Hạ Lan Tuyết khó hiểu.

"Hiện tại, ngươi chính mình lau đi." Đem khăn lông nhét vào trong tay nàng, hắn kiên nhẫn chỉ bảo, "Từ cổ đến thân người không phải ngươi thấy nóng sao? Lau đi cho thoải mái."

"Ừm." Hạ Lan Tuyết gật đầu.

Cơ Hoa Âm đứng dậy, xoay người định đi, nhưng vẫn không yên lòng, lại quay đầu lại dặn dò, "Ta ở ngay bên ngoài, nếu ngươi thấy trong người khó chịu, thì gọi ta vào."

"Ta hiện tại không thoải mái." Nàng gấp rút gọi hắn.

Cơ Hoa Âm nhíu mi, "Không thoải mái ở đâu."

"Toàn thân không thoải mái." Thanh âm nàng khàn khàn, mang theo nồng đậm khoang mũi, nghe tới như làm nũng.

Cơ Hoa Âm dừng lại, ánh mắt thật sâu nhìn nàng, "Tiểu tuyết nhi, ngươi biết mình đang nói cái gì không?"

"Hửm..." Nàng không có trả lời, đầu lông mày khổ sở nhăn lại, cả thân người thẳng tắp đổ về phía sau.

Bất tỉnh.

Liên tục bị bóng đè, hơn nữa sốt ngày càng cao, thân thể nhỏ bé của nàng rốt cục không chịu đựng được nữa, ngã xuống

"Tuyết nhi." Cơ Hoa Âm ngưng mi, chạy đến bên giường, vừa nhìn thấy nàng hôn mê bất tỉnh, lập tức, cả khuôn mặt đều căng thẳng.

Sau nửa canh giờ, Tôn lão đầu tự mình đưa dược hạ sốt đến.

Nhưng hắn không được đi vào nhà, Cơ Hoa Âm đi ra cầm dược vào.

Nhưng mặc dù như vậy, hắn vẫn nhìn ra một chút ít, cái chán chủ tử đầy mồ hôi, vạt áo trước và tay áo đều bị ướt, đây chính là vết tích của nước rồi.

Như vậy, rất có thể là tự gia lau thân mình cho tiểu cô nương trong phòng kia rồi.

Ngẫm lại, mặc dù trời rất nóng nhưng Tôn lão đầu thấy nổi da gà.

Như thế này thật sự là quỷ dị rồi.

Chủ tử lại dụng tâm với một con nhóc như thế? Thế mà từ trước đến nay hắn vẫn cho là Tô gia tiểu thư kia mới là người xứng đáng với gia đâu.

Ai...

"Tôn y, sao ngài lại đứng thở dài ở chỗ này? Cửu đệ ta ở trong phòng sao?" Vừa hỏi Cơ Hoa Quân vừa muốn đẩy cửa đi vào.

Tôn lão đầu liền vội vàng tiến lên kéo hắn, "Nhị gia, ngài tới lúc nào thế? Thật đúng dịp, ngài đi uống một chén với lão đầu ta đi."

"A, ta đang đi tìm tiểu phượng, nhưng không thấy đâu, chắc đang ở đây rồi." Cơ Hoa Quân cười nói.

"Tiểu phượng tính tình nghịch ngợm, không chừng lại bay đi chỗ nào rồi. Đi, đi uống rượu cùng lão nhân nào." Tôn lão đầu kéo hắn.

Cơ Hoa Quân chính là nhân tinh, vừa rồi hắn nghe được tin tức lão đệ ôm nữ nhân đi ra từ phòng tắm, cho nên, ngay cả tiểu phượng cũng không thèm quan tâm, liền chạy đến nơi này, hiện tại lại thấy Tôn lão đầu như vậy, lại càng thêm khẳng định, nữ nhân kia đang ở trong phòng Cơ Hoa Âm.

Hắc hắc, ban ngày lưu nữ nhân ở trong phòng, còn có thể làm được chuyện gì đây?

Cơ Hoa Quân có lòng muốn coi diễn, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

"Tôn y, ông nhìn xem kia là tiểu phượng phải không?" Đột nhiên ngón tay hắn hướng lên trời chỉ, Tôn lão đầu theo bản năng nghển cổ lên trời nhìn, bóng người bên cạnh chợt lóe, Cơ Hoa Quân đã đá văng cửa phòng, vội vàng xông vào trong nhà.

Tôn lão đầu thầm kêu không tốt, lúc đang định đi vào cản người, nhưng lại nghĩ đến tính tình gia, không dám tiến vào nữa, đành đứng ở ngoài cửa .

"Cửu đệ, ngươi ở đâu? Tại sao thấy ta đến lại trốn đi? Mau ra đây đi uống rượu cùng nhị ca." Cơ Hoa Quân sải bước đi vào trong phòng, hận không thể trực tiếp nhìn thấy hình ảnh hương diễm kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.