Bình sinh nàng hận nhất là bị người uy hiếp, nàng cười lạnh, phế vật thì như thế nào? Vẫn hơn loại người cường hãn, chỉ thích đi uy hiếp người khác như hắn, huống chi, nàng có bản lãnh có thể bảo hộ phế vật.
Hắn giơ kiếm muốn đâm xuyên cổ Nam Cung Khế, nàng nhìn có dòng máu đỏ thẫm chảy ra từ cái cổ yếu ớt kia, nàng nghe thấy thanh âm run rẩy đáng thương của Nam Cung Khế, "Hạ Lan tỷ tỷ, ngươi mặc kệ ta, chạy mau. Hắn là kẻ điên."
Nàng biết rõ, hắn không phải là kẻ điên, nếu hắn muốn giết người, thì Nam Cung Khế sao chỉ có chảy máu, cái đầu đã sớm lìa khỏi cổ rồi.
Nàng biết rõ, hắn chỉ là muốn mang nàng đi.
Nhưng lúc ấy nàng như bị điên vậy, đem toàn bộ châm độc đều ghim vào đầu gối hắn.
Nhìn hắn ngã quỵ xuống , ánh mắt nàng là một mảnh mơ hồ, không nhìn rõ gương mặt của hắn, nàng lảo đảo đưa Nam Cung Khế đang bị thương rời đi.
Đúng vậy, đó là ngày mà nàng bỏ hắn lại.
Từ đó về sau, bọn họ trời nam đất bắc, thật giống như hai người chưa từng xuất hiện trong cuộc đời nhau vậy.
Khi nàng làm hoàng hậu, Nam Cung Khế dường như trăm bề che chở nàng, từ việc nhà đến việc nước mọi thứ đều theo ý muốn của nàng.
Ở Đại Chu quốc, nàng cơ hồ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Toàn bộ hậu cung, mặc dù cũng có vài vị phi tần thiếp thất, nhưng mà, có nàng ở đây, Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/3209952/chuong-72-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.