Hoa phủ, không lớn, vắng lạnh.
Trên đường đi Hạ Lan Tuyết không gặp bất cứ ai.
Nơi này giống như là một tòa trạch không người ở.
Nhưng mà, vị thuốc nhàn nhạt theo gió bay tới, làm cho Hạ Lan Tuyết hơi hơi nhíu mày, lờ mờ nhận ra mùi vị của kim sang dược.
Có người bị thương?
Cơ Hoa Âm sao?
Theo vị thuốc, Hạ Lan Tuyết bước nhanh, cuối cùng trước mặt là một tiểu lâu bằng trúc.
Vị thuốc càng đậm.
Nàng khẽ liễm mi, ngầm trộm nghe thấy có tiếng nói chuyện trên tầng hai, liền phi thân đi lên, lặng lẽ rơi vào hành lang, dán lên tường, đi đến cửa sổ nhỏ phía tây, mượn bóng cây bên cạnh rũ xuống, nhìn xuyên qua màn cửa sổ mỏng.
Này vừa nhìn, làm cho hốc mắt nàng nháy mắt nóng lên.
Cách bên cửa sổ không xa trên mặt ghế, một nam nhân đang ngồi, khuôn mặt nửa nghiêng, lộ ra góc cạnh rõ ràng lãnh tuấn; mi dài, môi mỏng, đôi mắt ngăm đen thâm thúy, sâu không thấy đáy.
Chỉ nhìn hình dáng nửa bên mặt, liền biết là hắn.
Cơ Hoa Âm.
"Gia, dược xong rồi." Tôn lão đầu cầm lấy dược đã chế xong, đứng ở một bên cung kính nói.
"Ừ." Nam nhân đáp , trên người chỉ khoác một áo khoác màu đen, lộ ra cơ thể tinh tráng.
Lúc này, Hạ Lan Tuyết mới nhìn rõ, vùng eo nam nhân quấn đầy băng gạc, băng gạc đã bị nhuộm màu đỏ tươi.
Tôn lão đầu nửa quỳ ở bên, bắt đầu dè dặt giúp nam nhân gỡ băng gạc xuống, một tầng một tầng, cuối cùng lộ ra miệng vết thương trên eo nam nhân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/138524/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.