Tựa hồ...
Trong đầu Hạ Lan Tuyết chợt lóe qua vài hình ảnh, nhưng không rõ ràng lắm, ký ức ở hai đời giao thoa trùng điệp, có lúc như nhớ ra, có lúc như không thể nhớ được, làm cho nàng hơi rối loạn.
Thu Hương thấy nàng ngưng mi suy tư, sợ nàng lại lo chuyện làm ăn rắc rối, vội vàng đổi chủ đề, nói, "Tiểu thư, đây là bánh bao tàu hủ ki ngài thích ăn nhất, còn có cháo vịt. Mau nếm thử."
"Được!" Hạ Lan Tuyết cũng không muốn nhức đầu nghĩ nhiều, dù sao việc nàng còn sống so với mọi thứ đều tốt hơn nhiều.
Ăn cái bánh bao, lại uống hai muỗng cháo, ăn thêm ít rau xào.
Hạ Lan Tuyết cảm thấy ngon vô cùng, trong trí nhớ, từ khi mẫu thân qua đời, nàng cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để ngồi thưởng thức bữa sáng như này.
Thế nhưng, nàng chưa cảm nhận hết sự vui thích khi thưởng thức bữa ăn, đã bị tiếng khóc nức nở từ bên ngoài truyền vào cắt đứt.
"Bích Văn tỷ tỷ, cầu xin người, cho ta gặp đại tiểu thư đi. Nếu không gặp được đại tiểu thư, e rằng cả nhị tiểu thư và Trầm di nương đều mất mạng”
Trong sân, tiểu nha hoàn Ấp Nguyệt ra sức đẩy Bích Văn ra, chỉ muốn xông vào trong phòng.
"Đại tiểu thư đang dùng cơm, ngươi chạy xông vào đây, quá không hiểu quy củ, ngươi đi nhanh lên, nếu không, đừng trách ta không khách khí." Bích Văn mặt lạnh, một tay đẩy Ấp Nguyệt ra.
Thời gian qua nàng quá chán ghét nhị tiểu thư cùng Trầm di nương, ngày ngày một chút chuyện nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/138522/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.