Đoàn người của hoàng thượng đi vào rừng khá lâu, từ sáng cho tới khi trời chợp tối.
Tính đến thời điểm hiện tại ngoài việc cơ thể mệt mỏi rã rời thì dường như chưa gặp phải nguy hiểm gì.
Nhiếp chính vương _ Mãn Vọng Bắc.
Y nhìn xung quanh trong lòng cảm thấy hình như có chuyện không lành sắp xảy ra.
Liền nói:
" Hoàng thượng, hoàng đệ...hai người có đang nghĩ những gì ta đang nghĩ hay không?"
Mãn Vọng Triết nhìn y.
" Trẫm biết!"
Vọng Xuyên vương gia thì rút kiếm ra khỏi vỏ, khí thế hiên ngang.
" Nếu đã tới rồi thì chúng ta cũng nên tiếp đãi bọn chúng thật đàng hoàng. "
Chàng nói xong, cấm vệ quân nhanh chóng rút kiếm hướng về phía trước.
Bầy sói hoang trong bóng tối xuất hiện vừa kịp lúc Mặt Trời mọc lên sau ngọn đồi phía xa.
Ánh sáng mập mờ chiếu đến hiện lên những hàm răng nanh trắng nhọn, những khuôn mặt dữ tợn của sự khát máu.
Mãn Vọng Xuyên là người xông lên mở màn trận chiến.
Sau đó những người khác mới theo cùng.
Mãn Vọng Triết hắn thân là hoàng thượng, thân thể đáng giá ngàn vàng không thể tùy tiện ra tay.
Hắn chỉ việc đứng im một chỗ quan sát, còn những người khác bảo vệ hắn.
" Bảo vệ hoàng thượng!"
Ngay cả Nhiếp chính vương _ Mãn Vọng Bắc thường ngày cùng hắn đấu đá lẫn nhau nhưng đến giờ phút này vẫn đứng ra hộ giá.
Mãn Vọng Triết thu hết thảy tất cả mọi việc vào trong tầm mắt lại thấy không ổn.
Nếu cứ để ý hắn thì mọi người chẳng thể nào tập trung mà giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-ngang-tang/1325567/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.