Nghĩ tới đây, cả người Trang Lâm run lên, đang định tìm chăn quấn người mới phát hiện không biết từ lúc nào chăn đã bị hắn ném xuống sàn. Cô không dám nhúc nhích, miễn cưỡng dùng một tay che trên, một tay che dưới, cứ vậy đứng trước mặt hắn.
'Tìm cái này sao?' Quan Dĩ Thần không hề có ý che đậy cơ thể trần trụi của mình, nhấc người lên rút ra chiếc qυầи иɦỏ màu trắng, đưa lên trước mặt cô.
'Trả cho tôi...' Trang Lâm đưa tay giật lấy, lại quên mất cảnh xuân không gì che chắn lần nữa hiện ra.
Cô giờ chỉ muốn bắt được thứ kia nhưng hắn cứ đưa tới đưa lui đầy ác ý, căn bản không muốn cô lấy được. Trong cơn tức giận, cô mở to mắt trừng hắn, thế mới phát hiện ánh mắt hắn vừa đen vừa tối, tràn đầy du͙ƈ vọиɠ, ngay cả hô hấp cũng nặng nề hơn mấy phần.
'Thứ này...hôm nay em không cần dùng...' Hắn khàn giọng nói, bàn tay khẽ nhấc, lưu loát ném chiếc qυầи иɦỏ đến góc tường xa nhất rồi nhanh chóng bật người dậy, dán sát sau lưng cô, nhẹ nhàng mút lấy vành tai rồi trượt xuống vùng cổ trắng ngần.
'Quan... Quan tổng... tôi phải đi làm...' Cô run giọng nói.
'Anh đã xin nghỉ dùm em rồi.'
Cái gì? Xin nghỉ dùm cô?!
Là ý gì? Hắn không phải người thân của cô, làm sao xin nghỉ dùm được?
Nhưng Trang Lâm không có cơ hội hỏi thêm bởi vì hắn đã cường thế kéo cô vào một cơn kíƈɦ ŧìиɦ không thể chống đỡ.
***
Cùng một ngày đó, Quan Mẫn Mẫn tiễn mẹ mình ra sân bay.
'Về đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-sung-the-p1/1137416/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.