'Anh, anh về rồi à?' Sầm Chí Tề nhìn thấy anh hai mình vẻ mặt nghiêm nghị đi vào, bàn tay đang định véo mặt Quan tiểu thư vội rụt về nhưng động tác đó vẫn bị Sầm Chí Quyền nhìn thấy.
Mắt híp lại, giọng đã có chút tức giận, 'Đứng lên, ngồi gần như thế làm gì?'
Tề thiếu gia vội từ giường bật dậy, 'Anh, Mẫn Mẫn...không phải, là chị dâu, chị dâu mới tỉnh lại, em đút cháo cho chị dâu thôi mà.'
Lúc Quan tiểu thư nghe hắn gọi mình là chị dâu, nụ cười trên mặt càng thêm đắc ý.
'Gọi thêm một tiếng nữa nghe thử.' Người nào đó càng thêm dầu vào lửa.
Nếu như không phải có boss ở đây, muốn nghe hắn gọi một tiếng chị dâu thật sự khó!
'Không còn ai khác sao?' Vừa nghe điều này, Sầm Chí Quyền càng thêm buồn bực, giật chiếc chén trên tay hắn, 'Em đi được rồi.'
Sầm Chí Tề qua đây, ngoại trừ muốn xem thương thế của cô ra sao thì còn muốn chính miệng nói xin lỗi với cô, giờ hai chuyện đều đã hoàn thành, anh hai cũng về rồi, hắn đương nhiên không muốn lưu lại miễn cho người ta chướng mắt vì vậy vẫy tay với Quan tiểu thư trên giường rồi tiêu sái rời đi.
'Anh về rồi!' Lúc phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Quan tiểu trư nũng nịu gọi.
'Còn muốn ăn nữa không?' Sầm Chí Quyền ngồi xuống, quan sát sắc mặt vẫn còn tái nhợt của cô, thấy tinh thần hồi phục không tệ nhưng vẫn khiến người ta lo lắng.
Quan Mẫn Mẫn lắc đầu, đưa hai tay về phía hắn, 'Em muốn ôm anh.'
Đặt chiếc chén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-sung-the-p1/1137382/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.