'Vừa nãy không phải nói đói bụng rồi sao? Đi, ăn chút gì trước đi.' Tống Cẩn Hành hoàn toàn không để ý có bao nhiêu người đang ở đây, trực tiếp lấy một hộp điểm tâm vừa nãy mới gọi điện đặt người ta mang tới, mở ra lấy một miếng đưa đến bên miệng cô.
Ngược lại với hắn, Phạm Tuyết Chân không có cách nào trấn tĩnh như không có chuyện gì được, cô hơi né sang một bên, nhỏ giọng nói, 'Anh Cẩn Hành, đừng như vậy mà...'
'Tôi nói với cậu này, Tống thiếu gia, Chân Chân bây giờ vẫn còn là người nhà họ Phạm chúng tôi. Cậu ở trước mặt tất cả mọi người làm như vậy, hình như không được tốt lắm thì phải?' Phạm Uyển Viện nhàn nhã nhấp một ngụm trà, ung dung nói.
'Từ tối hôm qua cô ấy đã là người của tôi rồi.' Nếu nói về da mặt dầy, Tống đại thiếu gia tuyệt đối không thua kém ai, hơn nữa, loại chủ đề nhạy cảm này từ miệng hắn nói ra lại không mang theo chút ngượng ngùng nào nhưng vốn da mặt mỏng, Phạm Tuyết Chân thẹn thùng và bối rối đến nỗi chỉ đành dấu mặt vào ngực hắn, không dám ngẩng đầu lên.
Tuy rằng ai nấy đều biết tối qua hai người đã làm gì nhưng ở trước mặt mọi người hùng hồn nói ra như vậy, một cô gái mới biết chuyện đời như cô vẫn là không có cách nào đối mặt với ánh mắt chú mục của mọi người được.
'Tôi chỉ bảo cậu chăm sóc cho con bé, cũng không phải bảo cậu chăm sóc đến tận giường.' Nãy giờ vẫn im lặng không nói tiếng nào lúc này Phạm Trọng Nam rốt cuộc cũng chịu lên tiếng mà câu nói nửa đùa nửa thật của hắn đổi lại một cú véo thật mạnh của bà xã xinh đẹp ngồi cạnh bên. Mặt không đổi sắc hắn đưa tay nắm lấy tay cô, giữ chặt trong lòng bàn tay mình không buông khiến cho Giang Tâm Đóa vốn đang định nhắc nhở hắn đừng can thiệp quá nhiều vào chuyện của người khác ngược lại không dám lên tiếng nữa, cô sợ hắn ở trước mặt mọi người làm ra chuyện đáng xấu hổ gì, da mặt cô mỏng, chịu không nổi.
'Tôi không chỉ chăm sóc đến tận giường mà còn chăm sóc cả đời, vậy cậu hài lòng rồi chứ?' Tống Cẩn Hành không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn bạn mình còn Phạm Tuyết Chân ở trong lòng hắn cho đến lúc này vẫn không dám ngẩng đầu lên một lần.
Trời ạ, anh Cẩn Hành sao lại có thể ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra những lời này? Bảo cô sau này làm sao còn dám gặp ai chứ?
'Đây là thái độ nên có đối với trưởng bối của cậu đó sao?' Người lên tiếng trả lời hắn không phải là Phạm Trọng Nam mà là Phạm Uyển Viện.
Tống Cẩn Hành rất muốn mắng một câu “trưởng bối chết tiệt gì chứ?” nhưng đối mặt với Phạm Uyển Viện, hắn hết nhịn lại nhẫn, rốt cuộc vẫn kìm chế không mắng ra, 'Cả ngày hôm nay Chân Chân chưa ăn gì, cũng cần phải nghỉ ngơi, mọi người có thể về trước, thứ lỗi không tiễn. Chuyện kết hôn đợi chúng tôi nghỉ ngơi đủ rồi sẽ lại tìm mọi người tính sau.'
Tống Cẩn Hành lúc này lười cùng họ nói những chuyện vô bổ, điều mà hắn quan tâm bây giờ là chăm sóc cho cô gái nhỏ nãy giờ vẫn thẹn đến nỗi rúc mặt vào ngực hắn không dám nhìn ai kia.
'Biết hai người mệt, chúng tôi cũng không định quấy rầy quá lâu. Nhưng chuyện gì nên nói vẫn nên nói cho rõ ràng một chút thì tốt hơn.' Phạm Uyển Viện làm sao có thể dễ dàng buông tha Tống Cẩn Hành như vậy được.
Lúc đầu là hắn hại cô công chúa nhỏ nhà bà đau lòng muốn chết, khóc hết không biết bao nhiêu nước mắt, giờ nói muốn cưới là cưới sao? Trên đời làm gì có chuyện đơn giản như vậy?
'Chuyện gì?' Tống Cẩn Hành liếc sang Phạm Uyển Viện lại liếc sang người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang ngồi bên cạnh bà, đôi mày bắt đầu chau lại, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
Phạm Uyển Viện vừa nghe đã biết hắn đang nghĩ gì, bà vẫn mỉm cười nhã nhặn, 'Nhà họ Phạm chúng tôi nói sao cũng là gia đình có mặt mũi, hơn nữa tin tức đính hôn của Chân Chân đã được giới truyền thông tung ra cả rồi, vậy đối tượng kết hôn ít ra cũng phải môn đăng hộ đối, cậu nói xem có phải không?'
'Là ý gì?' Mặt Tống Cẩn Hành càng lúc càng tối sầm, cánh tay đang vòng qua người Phạm Tuyết Chân cũng càng thêm dùng sức.
'Chính là ý đó, cậu cần phải lấy danh nghĩa con trai của nghị viên Lãnh Nhuệ mà kết hôn với con bé.' Phạm Uyển Viện ngưỡng cao cằm, ánh mắt bà và ánh mắt của La Lệ giao nhau trên không trung.
Chết tiệt! Trong lòng Tống Cẩn Hành rủa thầm một câu!
Phạm Uyển Viện tuyên bố với bên ngoài tin tức Phạm Tuyết Chân sẽ đính hôn với con trai của một nghị viên, điều này cho thấy bà sớm đã định gài bẫy hắn rồi! Thế mà hắn còn ngu ngốc đến nỗi tự chui đầu vào lưới.
Phạm đại tiểu thư này thật là...
Thân phận của mình hắn đã giấu kỹ như vậy, không ngờ vẫn bị bà phát hiện mà lợi dụng.
'Frank...' Tống Cẩn Hành nhìn sang Phạm Trọng Nam, hy vọng duy nhất của hắn lúc này là tên kia có thể nói giúp hắn vài câu. Đáng tiếc là, Phạm tiên sinh chỉ nhún vai tỏ ý hắn cũng không còn cách nào.
Chết tiệt cái “không còn cách nào” của hắn! Rõ ràng là tên kia chỉ muốn nhìn hắn xấu mặt đây mà! Đáng giận thật, đúng là không biết chọn bạn mà chơi mà!
'Đây là yêu cầu duy nhất của tôi, cậu tự mình suy nghĩ đi. Tôi đi trước, hai người cứ từ từ nghỉ ngơi.' Phạm Uyển Viện nói rồi ưu nhã đứng dậy, 'La Lệ phu nhân, xin cáo từ trước.'
'Chúng tôi cũng phải về rồi. Có gì cần giúp đỡ cậu cứ nói đừng ngại.' Phạm Trọng Nam cũng kéo cô vợ nhỏ của mình đứng lên, mà Phạm Hi Nhiên, người mới vừa đi công tác quay lại từ đầu đến cuối không nói một lời kia cũng bước theo chân họ.
Cô căn bản chỉ là đến xem náo nhiệt mà thôi!
Không đến một phút, một nhóm người lúc đến vội vàng lúc đi cũng hết sức nhanh nhẹn kia biến mất như chưa từng xuất hiện, chỉ còn lại người được Phạm Uyển Viện gọi là La Lệ phu nhân vẫn còn ngồi tại chỗ của mình không đi.
Tống Cẩn Hành căn bản là không định để ý đến bà, đứng lên thuận tay ôm lấy cô gái nhỏ nãy giờ vẫn xấu hổ không dám ngẩng mặt lên kia định đi về phòng.
'Đây là cách con đối xử với mẹ mình đó sao?'
La Lệ phu nhân vừa đứng lên theo vừa nói một cách rất không vui.
Lúc này Phạm Tuyết Chân cho dù có thẹn thùng đến mấy cũng không thể không lên tiếng, 'Anh Cẩn Hành, đừng như vậy mà. Anh để em đứng lên đi.' Khóe mắt cô lại không tự chủ được liếc về phía mẹ Tống Cẩn Hành một cái.
Anh Cẩn Hành cùng tuổi với Frank, vậy bà ít ra cũng phải ngoài năm mươi rồi nhưng trên mặt bàn hoàn toàn không có chút dấu vết thời gian nào lưu lại cả, hơn nữa toàn thân tản mát một vẻ tao nhã, quý khí vô cùng, xem ra được bảo dưỡng thật cẩn thận.
Nhưng tại sao chưa bao giờ nghe anh Cẩn Hành nhắc đến gia đình và người nhà của mình nhỉ? Bao nhiêu năm qua anh ấy vẫn một mình chu du khắp nơi, làm những chuyện cực kỳ nguy hiểm, chẳng khác nào lấy tính mạng ra đùa, bà trước giờ chưa từng quản con trai mình sao?
Cô không phải để tâm hắn làm những chuyện nguy hiểm đó, chỉ là cảm thấy tình cảm giữa hai người có vẻ như mỏng manh vô cùng.
Trước đây lúc cô sống với mẹ ở Lục La Viên, cuộc sống thực ra cũng rất nhàm chán, đối với tình thân cũng vậy, không có quá nhiều suy nghĩ hoặc để ý.
Về sau bởi vì Frank kết hôn với Đóa Đóa nen cô mới có cơ hội bước ra khỏi thế giới nhỏ của mình, mới biết thì ra thế giới bên ngoài rộng lớn là vậy, giữa người với người có rất nhiều tâm thái, vui, buồn, hờn giận, ghen tuông.
Sau khi mẹ qua đời, Sara đón cô từ Singapore đến Luân Đôn, ai nấy đều cực kỳ quan tâm chăm sóc cho cô khiến cho tình thân bị khuyết thiếu của cô từ từ được lấp đầy, cũng khiến cô càng lúc càng không nỡ xa rời mọi người, xa rời những tình cảm ấm áp đó.
Cho dù bây giờ cô đã biết, quan hệ giữa mình với nhà họ Phạm thực ra không sâu đậm nên đã từng có suy nghĩ rời đi họ thì sâu tận đáy lòng, cô biết mình vẫn cực kỳ không nỡ.
Nhưng còn anh Cẩn Hành thì sao?
Thái độ của anh ấy đối với mẹ mình cũng giống như đối với một người xa lạ vậy, thậm chí còn thiếu kiên nhẫn hơn so với những người xa lạ.
Quan hệ giữa hai người, thoạt nhìn thật sự không tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]