'Ngay cả một cô bé nhỏ tuổi hơn con nhiều như vậy còn hiểu chuyện hơn con.' La Lệ phu nhân không khỏi liếc nhìn thêm mấy cái cô gái từ lúc xuất hiện đến giờ cứ bị con trai giữ trong ngực không chịu buông kia.
Quan hệ giữa hai mẹ con trước giờ luôn rất nhạt, từ sau khi Tống Cẩn Hành lên đại học, hắn gần như chưa bao giờ quay lại thăm bà, thậm chí có nhiều khi hành tung của con bà gần như không biết.
Trước đây bà có thể dung túng cho con trai muốn làm sao thì làm nhưng tuổi bà càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng khao khát đứa con trai duy nhất của mình có thể bầu bạn bên cạnh, cho dù không thể giống như những gia đình khác cũng được, nhưng ít ra, bà có thể biết con đang làm gì, ở đâu, thi thoảng đến chơi với mình, vậy là đủ rồi.
Yêu cầu như vậy của một người mẹ, cũng không thể coi là quá đáng đúng không?
Ngoài những điều đó ra, đương nhiên bà con hy vọng con trai mình nhanh chóng kết hôn, sinh con, có lẽ sau khi có vợ có con rồi, con trai bà sẽ tạm dừng bước phiêu lưu cũng không chừng.
Chỉ là, không biết cô gái nhỏ xinh đẹp như búp bê nhưng có chút cả thẹn và yếu đuối kia liệu có thể níu giữ bước chân của con trai bà hay không đây?
'Chắc không phải mẹ cố ý cùng Sara liên thủ để tính kế con đấy chứ?' Tống Cẩn Hành xoay người lại đối mặt với bà nhưng vẫn ôm chặt Phạm Tuyết Chân trong ngực.
La Lệ phu nhân không lên tiếng nhưng biểu hiện trên mặt bà đã cho hắn biết, đúng là mình có tham dự vào chuyện này.
Cũng đúng thôi, không có sự đồng ý của bà, Sara làm sao dám phát ra tin tức như vậy để dụ hắn vào tròng? Chỉ không biết là, Phạm Uyển Viện rốt cuộc muốn có được chỗ tốt gì từ mẹ của hắn mà thôi. Hoặc giả bà chỉ thuần túy muốn cho hắn không được thoải mái mà thôi.
Tóm lại là, hắn rất vui vẻ kết hôn với cô gái nhỏ trong lòng hắn đây nhưng nếu muốn hắn dùng thân phận kia, hắn lại cực lực phản đối.
Mà chết tiệt là, Phạm Uyển Viện lại nắm được điểm yếu của hắn trong tay.
Nếu Tống Cẩn Hành hắn muốn quang minh chính đại cưới được vợ, không làm theo ý bà thì không được!
Chết tiệt! Thật rất muốn nổi nóng nhưng...không được!
Ít ra không thể nổi nóng trước mặt cô gái nhỏ của hắn được, sẽ dọa cô sợ.
'Mẹ cũng không có ác ý gì, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên kết hôn sinh con rồi, những chuyện mạo hiểm kia sớm đã nên từ bỏ rồi.' La Lệ nói một cách thật nghiêm túc.
'Không có việc gì khác mẹ có thể đi được rồi.' Tống Cẩn Hành ngược lại không muốn nói quá nhiều với mẹ mình, xoay người rời đi.
'Nếu như con không phản đối, từ ngày mai mẹ với Lạc phu nhân sẽ bắt đầu chuẩn bị chuyện hôn lễ. Ba con cũng sẽ xuất hiện trong hôn lễ của con.' La Lệ phu nhân nói với Tống Cẩn Hành nhưng ánh mắt luôn nhìn về phía Phạm Tuyết Chân.
Nếu như muốn hắn ngoan ngoãn nghe lời, có lẽ chỉ có thể xuống tay từ chỗ cô gái xinh như búp bê kia thôi! La Lệ phu nhân thầm nghĩ.
Quả nhiên lần này bà đoán không sai!
Tống Cẩn Hành vừa định lên tiếng bảo bà đừng quản quá nhiều thì Phạm Tuyết Chân lại nhanh miệng lên tiếng trước, tuy rằng giọng nói rất nhỏ nhẹ, rất thẹn thùng nhưng lại nhiều hơn một phần dũng cảm.
'Bác gái, xin lỗi bác. Anh Cẩn Hành trước giờ tính tình đều luôn xấu như vậy nhưng không phải là bản chất thật của anh ấy đâu. Chuyện kết hôn, bác với Sara cứ thương lượng rồi báo cho chúng cháu là được.'
Cô đã nói như vậy rồi, chẳng lẽ hắn lại lên tiếng phản bác, chẳng lẽ hắn không muốn kết hôn với cô sao?
Chuyện đã tiến triển đến mức này, hắn làm sao nỡ để cô đau lòng được chứ?
Cho nên, Tống Cẩn Hành chỉ đành im lặng không nói tiếng nào, cũng có nghĩa là ngấm ngầm thừa nhận, tuy rằng trong lòng hắn đúng là rất không đồng ý với cách ép hôn như vậy.
La Lệ phu nhân đi rồi, Tống Cẩn Hành cũng không kiên trì ôm Phạm Tuyết Chân và phòng nữa mà đặt cô xuống sofa, lấy mấy hộp điểm tâm ra, bắt đầu đút cho cô ăn.
'Anh Cẩn Hành, mẹ của anh, có phải không thích em không?' Vừa ngồi tựa vào ngực hắn hưởng thụ sự phục vụ của hắn, Phạm Tuyết Chân vừa hỏi.
'Mẹ anh có thích hay không là chuyện của mẹ anh, quan trọng là anh thích em là được rồi. Cô bé ngốc, không cần lo nghĩ những chuyện hoặc những người không liên quan đến mình. Há miệng, ăn món này thử xem!' Hắn đáp một cách lơ đễnh.
'Nhưng người đó là mẹ của anh mà!' Phạm Tuyết Chân ngoan ngoãn há miệng nhưng đôi mày thanh tú không ngừng chau lại một cách rối rắm.
'Em sợ sao?' Hắn cúi xuống hôn lên trán cô.
'Hơi sợ một chút.'
'Yên tâm đi, mẹ anh không ảnh hưởng gì đến chúng ta.'
Liên tục ăn mấy miếng điểm tâm liền, Phạm Tuyết Chân đã khá no, sức ăn của cô trước giờ vốn không lớn nhưng Tống Cẩn Hành lại đưa cho cô một ly sữa, cố gắng lắm mới uống được một nửa rồi đưa trả lại sau đó ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn hắn.
'Mắt trừng to như vậy, muốn biết cái gì?' Tống Cẩn Hành cầm lại ly sữa cô đưa, ngồi xuống bên cạnh, theo thói quen, kéo thân hình nhỏ nhắn của cô vào lòng.
'Anh Cẩn Hành, anh cũng có ba mẹ phải không?' Phạm Tuyết Chân rúc vào ngực hắn, nhỏ nhẹ hỏi.
'Có, ai mà không có ba mẹ?' Hắn nói giọng bỡn cợt, 'Ba của anh chính là nghị viên Lãnh Nhuệ của thượng nghị viện.'
Nếu như đã quyết định kết hôn với cô, hắn đương nhiên sẽ không dấu diếm cô thân thế của mình. Thực ra cũng không có gì đáng dấu diếm, tuy rằng hắn không thích cho lắm nhưng cũng không thay đổi được.
Mẹ của hắn họ Tống, tên là La Lệ, bà với Lãnh Nhuệ có mối quan hệ không tầm thường.
Năm đó khi chỉ mới hai mươi tuổi, Tống La Lệ di dân đến Luân Đôn, bắt đầu mở ra một bước ngoặc mới trong đời mình.
Tuy rằng bà thông minh xinh đẹp nhưng ngoại trừ hai ưu điểm đó ra thì cũng chẳng còn gì nữa.
Suy nghĩ thật nhiều, cuối cùng bà quyết định, muốn trải qua cuộc sống giàu sang phú quý, bà nhất định phải đi đường tắt.
Tống La Lệ vào khách sạn làm nhân viên PR, rất nhanh đã lọt vào mắt xanh của rất nhiều vị tai to mặt lớn trong giới chính khách, không biết có bao nhiêu công tử, thiếu gia muốn cưới bà về làm chính thất nhưng bà lại lựa chọn Lãnh Nhuệ, một người đã kết hôn bởi vì phu nhân của Lãnh Nhuệ lúc đó đã xác định là không thể mang thai.
Nhà họ Lãnh tuy rằng rất nhiều năm trước đã di dân sang Anh nhưng vẫn mang tư tưởng truyền thống của người Trung Quốc, muốn có một đứa con, nhất là con trai để duy trì hương khói. Mà li hôn đối với một người hoạt động chính trị như Lãnh Nhuệ mà nói, mang đến rất nhiều ảnh hưởng không tốt.
Cho nên, ông làm một cuộc giao dịch với Tống La Lệ.
Bà sinh cho ông một đứa con, sau này ông đảm bảo cho bà một địa vị vững vàng trong giới thượng lưu Luân Đôn.
Một năm sau, Tống La Lệ sinh cho ông một đứa con trai, đổi lại, cuộc sống nhung lụa mà bà vốn mong mỏi cũng dần dần trở thành hiện thực.
Chỉ có điều, Tống Cẩn Hành vẫn sống với bà, thậm chí là theo họ mẹ, mãi cho đến khi hắn mười tuổi mới biết được thân thế của mình, đó cũng là lúc hắn bắt đầu trở nên ngỗ nghịch, đối nghịch với bà mãi cho tới bây giờ...
Hai năm trước, vợ của Lãnh Nhuệ vì sinh bệnh mà qua đời, lúc đó ông đã sớm muốn nhận lại đứa con trai này nhưng tiếc là một chút hứng thú nhận lại ba hắn cũng không có.
Nghe Tống Cẩn Hành nói vài câu kể đại khái về thân thế của mình, Phạm Tuyết Chân ngạc nhiên đến há hốc miệng, thật lâu thật lâu vẫn chưa nói được một lời.
Trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ anh Cẩn Hành lại có thân thế như vậy!
Cuối cùng, Tống Cẩn Hành đưa tay vỗ nhẹ lên mặt cô cho cô tỉnh táo lại, nghiêm túc nhìn cô nói, 'Chân Chân, anh muốn rời khỏi Luân Đôn, em có muốn đi cùng với anh không?'
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]