Vào thời điểm mọi người đang mê man, sáng sớm ngày thứ tám, Nam Cung Kỳ đang sốt cao giống như kỳ tích đột nhiên hạ sốt. Xế chiều hôm đó, Nam Cung Kỳ ở trong tiếng ngăn cản của tất cả mọi người, kiên quyết xuất viện, kéo thân thể hư nhược về nhà. Làm cho mọi người lo lắng nhất là, sau khi Nam Cung Kỳ về nhà, liền đem tất cả mọi người nhốt ở ngoài, một mình khóa trái ở trong phòng. Mặc kệ mẹ Nam Cung cùng ba Nam Cung có ở ngoài cửa gọi cỡ nào, Nam Cung Kỳ cũng không có lên tiếng, không có mở cửa. Sau đó vẫn là Quý Tiêu Dương đứng ra nói chuyện. An ủi hết thảy bạn bè thân thích đang lo lắng cho Nam Cung Kỳ.
Năm giờ chiều, mọi người lục tục rời đi. Một là trong nhà còn có trẻ nhỏ cần chăm sóc hoặc có chuyện phải làm, hai là nhiều người như vậy căn bản không có chỗ ở. Tối hôm đó chỉ có mẹ Nam Cung và ba Nam Cung lưu lại, ở trong nhà Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang. Mười tiếng ròng rã, cánh cửa nhà Nam Cung Kỳ vẫn không có mở ra. Mẹ Nam Cung cùng ba Nam Cung gọi điện thoại cho Nam Cung Kỳ đến nỗi nóng cả máy, nhưng vẫn không có ai nghe. Quý Tiêu Dương nhìn hai vị cha mẹ đang lo lắng trước mặt, yên lặng vì bọn họ làm một bàn thức ăn ngon. Vào lúc này, ngôn ngữ đã không còn tác dụng gì nữa……
Chờ đến bảy giờ tối, cửa nhà Nam Cung Kỳ rốt cục cũng mở ra, Nam Cung Kỳ một thân đồ thể thao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-chuyen-sung/1308463/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.