Chương trước
Chương sau
Trong văn phòng, Quý Tiêu Dương đang nghiêm túc bắt tay vào xem xét tài liệu, Nam Cung Kỳ đứng lên pha hai ly cà phê, một ly cho Quý Tiêu Dương đang bận rộn, một ly cho Quý Thần Quang đang tra tư liệu. Rồi sau đó lại tư pha cho mình một ly trà, đặt lên bàn làm việc của mình. Nhìn trời xanh ngoài cửa sổ ngây người vài giây, khóe miệng xuất hiện nụ cười như có như không, sau đó ngồi trở lại chỗ ngồi, một lần nữa bắt đầu bận rộn làm việc.
“Khấu, khấu, khấu!” Thanh âm gõ cửa thanh thúy vang lên trong căn phòng im lặng.
Quý Tiêu Dương đầu cũng không nâng trở lời một câu “Vào đi!”
Thư kí Tam Hào đẩy cửa vào, đi tới trước mặt Quý Tiêu Dương, cách khoảng ba bước “Sếp, Duy tổng của ‘Vire’ muốn hẹn ngài tối nay cùng đi dùng cơm!”
“Anh ta đã đến thành phố C rồi?” Quý Tiêu Dương dừng tay, ngẩng đầu nhìn thoáng qua thư kí phía trước.
“Đúng vậy, máy bay của Duy tổng chín giờ rưỡi sáng nay hạ cánh, tôi đã dựa theo dặn dò của ngài mà đưa Duy tổng vào nghỉ ở phòng tổng thống của ‘Tinh Thiên’!”
“Ân. Làm tốt lắm! Cậu đi xuống trước đi, tôi tự mình gọi điện thoại cho Duy tổng!” Quý Tiêu Dương nhàn nhạt nói với thư kí Tam Hào một câu.
“Dạ!” Thư kí Tam Hào gật gật đầu, rời khỏi phòng!
Sau khi thư kí ra khỏi văn phòng, Quý Tiêu Dương liền lấy di động ở trong ngăn kéo ra, gọi điện cho Duy tổng.
“Quý tổng!”
Từ một nơi khác trong điện thoại truyền dến thanh âm sang sảng, trong đôi con ngươi đen của Quý Tiêu Dươnng hiện lên ý cười nhè nhẹ “Duy tổng, tôi đã đặt một bàn cơm ở ‘Tinh Thiên’ vào tám giờ tối nay! Anh có rảnh không? Xem như là tôi giúp anh đón gió tẩy trần!” (người chủ mở một bữa tiệc đón tiếp khách từ nơi xa tới)
“Được, tôi khẳng định sẽ đến đúng giờ. Đến lúc đó chúng ta sẽ so lại tửu lượng! Lần trước còn chưa có đã ghiền!” Thanh âm Duy tổng ở đầu bên kia lộ ra một cỗ hưng phấn khó nén!
“Được, tôi nhất định phụng bồi!” Quý Tiêu Dương hào hùng đáp lại một câu. Duy tổng, tên người ngoại quốc này cư nhiên là một con sâu rượu! Lúc mới biết việc này còn có chút kinh ngạc!
Cùng Duy tổng nói chuyện vài phút, Quý Tiêu Dương liền ngắt điện thoại, khóe miệng giơ lên một nụ cười khẽ. Biểu hiện lúc này cho biết rằng tâm tình của hắn rất tốt.
“Tiêu Dương, Duy tổng lần này tới là vì cái hợp đồng kia sao?” Nam Cung Kỳ buông tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi Quý Tiêu Dương đối diện.
“Ân! Bọn tôi đã từng có lần trao đổi miệng với nhau. Lần này Duy tổng tự mình đến thành phố C là vì quyết định chuyện này! Cũng đã chuẩn bị nửa năm rồi, hợp đồng này rốt cục cũng bị chúng ta bắt được!” Quý Tiêu Dương đứng lên đi vào phòng nghỉ, từ bên trong lấy ra một trai rượu vang đỏ 92 năm, tâm tình tốt rót ba ly. “Nào, một chút chúc mừng nho nhỏ!”
Tầm mắt Quý Thần Quang từ máy tính chuyển dời lên người Quý Tiêu Dương, tiếp nhận lấy ly rượu trong tay hắn “Anh ơi, chuyện gì mà cao hứng như vậy?” Thật khó thấy tâm tình anh hai hưng phấn như vậy! Có phải cậu vừa bỏ qua cái gì hay không?…… Quý Thần Quang chớp chớp hai mắt của mình.
“Bởi vì bắt được một hợp đồng lớn!” Quý Tiêu Dương cúi người hôn lên môi Quý Thần Quang một cái, khóe miệng cười đến ôn nhu, đáy mắt hàm chứa sủng nịch!
“Kia thật là tốt! Là nên chúc mừng chúc mừng!” Quý Thần Quang cười hì hì gật gật đầu. Khó trách anh hai lại cao hứng như vậy, hợp đồng kia hẳn là thực đáng giá đi…… Quý Thần Quang ở trong lòng thầm nghĩ. Số lượng bình thường, anh hai cũng sẽ không để bụng như thế!
“Đó là đương nhiên, Thần Quang, nếu hợp đồng này thành công, công ty chúng ta có thể gia tăng hai mươi triệu tiền tài chính!” Nam Cung Kỳ khẽ nhấp một ngụm rượu vang, cười nói. Vì hợp đồng này, bọn họ cùng với Duy tổng nhưng là đã đau khổ chuẩn bị nửa năm!
“Nếu thất bại thì sao?” Quý Thần Quang hỏi một câu. Trong lòng lại nghĩ đến, hai mươi triệu, nhiều tiền lắm sao?……
“Thần Quang, đừng nói bừa, đây là chuyện không có khả năng!” Nam Cung Kỳ vươn tay xoa xoa đầu Quý Thần Quang một chút. Trong lòng lại kẽo kẹt một tiếng vì câu nói của Quý Thần Quang! Nếu thất bại…… Vương quốc làm ăn của Quý Tiêu Dương cũng sập theo!
“Hì hì…… Em chỉ là thuận miệng hỏi một chút.” Quý Thần Quang cười cười. Miệng mình sao lại thế này, cư nhiên hỏi ra một vấn đề ngu ngốc như vậy……
Lời nói vô tâm của Quý Thần Quang lại làm trong lòng Quý Tiêu Dương thêm một tia cẩn thận. Hắn trầm mặc vài giây, đem hết thảy về Duy tổng ở trong đầu cẩn thận hồi tưởng lại một lần. Quả thật không có gì phải nghi hoặc! Lúc này mới sinh ra một cỗ an tâm! Hợp tác hơn nửa năm, hắn cũng hiểu biết về Duy tổng này, việc này có thể yên tâm làm! Có câu nói, không gió hiểm, không tụ tài!
“Anh hai……” Quý Thần Quang nhìn Quý Tiêu Dương lâm vào trầm tư, có chút mấ tự nhiên gọi “Anh hai, anh đừng để ở trong lòng, em chỉ là thuận miệng hỏi một chút……” Vừa rồi Kỳ đã nói cho cậu biết hết thảy về Duy tổng. Duy tổng này cùng với anh hai xem như là bạn làm ăn. Hai người tính tình rất giống nhau! Cũng hợp tác với nhau hơn nửa năm rồi! Đối với nhau cũng có tám chín phần quen thuộc!
“Không có việc gì, anh chỉ là nghĩ đến một việc. Thần Thần, tối nay anh đã vì Duy tổng đặt một bàn ăn ở ‘Tinh Thiên’, đợi lát nữa cùng đi!” Thần Thần là một đứa nhỏ rất sâu sắc! Mang theo em ấy, có lẽ có thể tìm hiểu một số việc bọn họ không có khả năng biết đến! Việc này, mặc kệ nói như thế nào cũng phải cẩn thận làm việc, thành bại ngay tại lúc này! Thành, vương quốc của hắn có thể đi lên một tầm cao mới. Bại, kia chính là từ thiên đường bị ném tới địa ngục……
“Thần Quang, tối hôm nay em nên hảo hảo cảm giác một chút tâm tư của Duy tổng này! Làm cho độ phiêu lưu có thể giảm đến mức thấp nhất!” Nói thật, trong lòng Nam Cung Kỳ cũng có chút lo lắng!
Quý Thần Quang bưng ly rượu, chớp chớp hai mắt. Sau đó cười sáng lạn hơn cả hoa “Em biết rồi anh hai!” Nói xong, còn thực nghịch ngợm làm một động tác của quân đội! “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
“Ha ha……” Quý Tiêu Dương vươn tay ôm Thần Quang vào trong lòng, tưới cười sang sảng từ chỗ thật sâu trong ngực truyền ra. Trong văn phòng im lặng nhất thời một mảnh tiếng nói chuyện tiếng cười hoan hô.
……
Trước cửa sổ sáy đất thật lớn, lúc này đang là giữa trưa! Bức màn trước cửa sổ sát đất hoàn toàn ngăn cách ánh mắt trời ở bên ngoài. Trong phòng có bật đèn chiếu sáng.
Kỷ Nguyên cúi đầu, chăm chú nhìn tài liệu trong tay. Cà phê trên bàn làm việc đã sớm tản hết khí nóng. Từ cửa phòng không đóng, một lão quản gia bưng một chén thuốc đặc đi đến. “Tiểu Nguyên, tới giờ uống thuốc rồi!” Lão quản gia đặt dược ở bên cạnh cà phê, cầm ly cà phê lên, ánh mắt từ ái nhìn Kỷ Nguyên đang làm việc. Trong đáy mắt đục ngầu lóe lên vầng sáng đau lòng nhè nhẹ. “Tiểu Nguyên……” Thấy Kỷ Nguyên không đáp lại, lão quản gia khẽ gọi một tiếng “Nguội sẽ đắng!”
“Con biết rồi, Kỷ bá!” Kỷ Nguyên ngừng chuyện trong tay, ngẩng đầu, khuôn mặt quanh năm tái nhợt nở một nụ cười nhàn nhạt với lão quản gia, mang theo một phần hương vị trong suốt!
“Con à, đừng làm cho bản thân quá mệt mỏi, cà phê này vẫn là uống ít đi thì tốt hơn! Nếu mệt mỏi liền dừng lại nghỉ ngơi một hồi rồi lại tiếp tục làm việc!” Lão quản gia vừa nói vừa cầm tách cà phê đi vào phòng bếp nhỏ bên cạnh, đổ cà phê đã nguội đi, sau đó rửa sạch cái tách, đặt sang một bên!
Kỷ Nguyên bưng chén thuốc trong tay, lẳng lặng nhìn bóng dáng lão quản gia, đáy mắt là ý cười ấm áp!
“Tiểu Nguyên, sao còn chưa uống?” Lão quản gia từ phòng bếp nhỏ đi ra, thấy Kỷ Nguyên vẫn chưa uống thuốc, thanh âm tránh không được cao thêm vài phần, lộ ra trách cứ nhẹ nhàng!
“Kỷ bá, con sợ đắng!” Khóe miệng cười của Kỷ Nguyên hơn một phần xấu hổ!
“Con a!” Lão quản gia cười cười, vừa đi vừa cho tay vào túi quần móc a móc. Lúc đi tới trước mặt Kỷ Nguyên liền đặt ba viên kẹo vào trong tay Kỷ Nguyên “Đã sớm chuẩn bị tốt! Nhanh chóng uống hết thuốc đi!”
“Dạ!” Kỷ Nguyên nắm chặt lấy kẹo trong tay, sau đó ngửa đầu một ngụm uống cạn bát thuốc. “Kỷ bá, hết rồi!” Đưa bát không cho lão quản gia, sau đó bóc một viên kẹo bỏ vào miệng mình.
“Ân, trước đừng làm việc nữa, nghỉ ngơi mười phút đi! Ta đí giúp con chuẩn bị cơm trưa!” Lão quản gia nói xong liền rời khỏi phòng.
Kỷ Nguyên lẳng lặng nhìn kẹo trong tay…… Một phút đồng hồ, hai phút…… Ước chừng năm phút qua đi mới lấy lại tinh thần, đặt kẹo vào trong ngăn kéo. Tiện tay lấy di động ra gọi cho Mộc Dật! “Bọn họ đến chưa?”
“Đến rồi, máy bay hạ cách lúc chín rưỡi sáng. Hiện tại đang ở khách sạn Quý Tiêu Dương đã sắp xếp. Đã hẹn tám giờ tối dùng cơm ở ‘Tinh Thiên’!” Trong thanh âm Mộc Dật ẩn ẩn lộ ra cao hứng! Bày chiêu đã lâu như vậy, rốt cục nên dùng tới……
“Ân. Cẩn thận một chút! Quyết không thể xảy ra cái gì ngoài ý muốn!” Trong giọng nói của Kỷ Nguyên hơn chút tàn nhẫn!
“Tôi đã biết! Thất gia, xin ngài hãy yên tâm!”
“Như thế là tốt nhất! Ngươi tiếp tục làm việc đi!” Nói xong, Kỷ Nguyên liền ngắt điện thoại!
……
Chạng vạng tầm năm rưỡi, ba người Quý Tiêu Dương liền tan làm, lái xe trở về nhà, thay đổi quần áo! Nghỉ ngơi một chút đến bảy rưỡi liền lái xe tới ‘Tinh Thiên’! Dừng xe xong, ba người xuống xe, đi vào Tinh Thiên. Vừa mới đến của liền nghe thấy phía sau truyền đến một thanh âm sang sảng “Quý tổng! Dùng một câu nói Trung Quốc của các cậu thì có thể nói: Thật sự là tướng thỉnh không bằng ngẫu ngộ!” (hẹn trước không bằng tình cờ gặp mặt)
Duy tổng nhân cao mã đại đi tới bên người Quý Tiêu Dương, vươn tay hào hùng vỗ lên vai hắn một chút! Tiếng cười sang sang quanh quẩn khắp đại sảnh……
(): cao lớn cường tráng
Quý Thần Quang khẽ hạ mi mắt, trong lòng buồn bực nói thầm: Cái tên người ngoại quốc này, bộ dạng thật cao! Hẳn là tầm một mét chín đi! Anh hai một mén tám ba đứng ở trước mặt hắn ta còn thấp hơn nửa cái đầu. Diện mạo rất bắt mắt, tục tằng, dã tính!
“Duy tổng! Thật sự là trùng hợp!” Quý Tiêu Dương bắt tay với Duy tổng, nhìn nhau cười, đi về phía phòng đã đặt trước.
“A, bé con xinh đẹp này là ai?” Duy tổng cùng Quý Tiêu Dương sóng vai mà đi. Khóe mắt nhìn thấy Quý Thần Quang đi ở một bên khác của Quý Tiêu Dương. Trong đồng tử màu lục lóe lên nhè nhẹ nghi hoặc. Bé con này thực tinh xảo!
Mẹ kiếp…… Ngươi mới là bé con, cả nhà ngươi đều là bé con! Quý Thần Quang ghét nhất là bị người khác gọi như vậy!
“Cậu, tức giận?” Duy tổng trực tiếp đi tới bên cạnh Quý Thần Quang, cúi đầu, ngữ điệu nói chuyện có điểm quái dị. Mang theo một cỗ ngoại quốc nồng đậm!
Quý Thần Quang ngẩng đầu nhìn thoáng qua Duy tổng nhân cao mã đại ở bên cạnh, có điểm kịnh ngạc. Người này, như thế nào lại biết?……
Tựa hồ là nhìn ra nghi hoặc của Quý Thần Quang! Duy tổng nở nụ cười “Cậu, bộ dáng bĩu môi, thật là đẹp mắt!” Lời này nói ra rất cứng ngắc, rất kỳ quái.
Quý Thần Quang thiếu chút nữa là không hiểu anh ta nói cái gì!
“Cậu là ai?” Duy tổng thấy Quý Thần Quang không nói gì, cũng không có tức giận, lại hỏi một câu.
“Em ấy là em trai của tôi!” Quý Tiêu Dương không chút dấu vết chen vào giữa Duy tổng cùng Quý Tiêu Dương, cười nhạt nói một câu.
“Em trai cậu?” Thanh âm Duy tổng hơn một chút bất khả tư nghị! Sau đó ánh mắt quét qua mặt Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quag một chút “Thực không giống!”
(): không thể tin được
“Ha ha, em ấy so với tôi nhỏ hơn vài tuổi!” Quý Tiêu Dương cười cười nói.
Duy tổng hiểu rõ gật gật đầu. “Khó trách……” Sau đó ánh mắt dừng trên người Quý Tiêu Dương. “Hôm nay chúng ta không say không về! Phải uống đến tận hứng! Thống khoái!”
“Được, tôi rất vui mừng được phụng bồi!” Quý Tiêu Dương cười tỏ vẻ không sao cả!
“Đúng rồi, trợ lý Kỳ, cậu cũng phải như vậy!” Duy tổng đột nhiên chuyển đầu nhìn về phía Nam Cung Kỳ, sau đó lại nhìn về phía nam tử phía sau mình “Đương nhiên, thư kí của tôi cũng thế!”
Nguyên lai gương mặt Nam Cung Kỳ còn đang mỉm cười, đột nhiên biến thành mướp đắng……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.