Chương trước
Chương sau
Quý Tiêu Dương thực vô vị cầm trong tay đồ ăn sáng ăn hết, ném rác vào trong một cái gói to bên cạnh! Đợi lát nữa sẽ vứt nó vào trong thùng rác dưới núi! Đứng lên, nhìn rừng rậm xanh um tươi tốt, biểu tình trên mặt Quý Tiêu Dương co chặt, không một chút lơi lỏng.
Trong biển rừng mờ mịt toàn cây là cây, đêm qua khi Thần Thần chạy trốn lung tung khẳng định là đã bị thương. Hắn phải nhanh nhanh một chút tìm được Thần Thần, trời lạnh như thế này, miệng vết thương sẽ trở nên xấu hơn…… Nghĩ vậy, đôi mày rậm của Quý Tiêu Dương nhíu chặt, đôi con ngươi đen như mực nhìn về phía trước xa xăm, khu rừng rậm không có điểm cuối……
Mấy người ở phía sau nhìn bóng dáng thẳng tắp của Quý Tiêu Dương đứng cách bọn họ không xa, cảm thấy có một loại thê lương hiu quạnh ở bên trong…… Trong lòng cảm giác nghẹn ngào khó chịu!
Ở trước tình yêu, mỗi người đều giống nhau…… Mặc kệ ngươi có bao nhiêu cường đại, có vô địch cỡ nào, ngươi vẫn sẽ trở nên yếu ớt……
“Kỳ, em cũng chưa ăn sáng!” Nam Cung Cửu nhìn Nam Cung Kỳ ở bên cạnh, qua một lớp kính mắt, hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng dưới đôi mắt đen nhánh của Kỳ đã có một quầng thâm…… Trong đôi mắt ấy hiện lên sự đau lòng nhè nhẹ. Nguyên bản muốn đi đến sờ vào đôi mắt đen nhánh đó, nhưng vừa vươn tay ra, trong đôi mắt đó lại lóe lên một chút, Nam Cung Cửu vẫn là rụt tay lại! Có một số việc, quá mức thân mật, hắn sợ sẽ trở thành chim sợ cành cong……
Linh Thiên Nhiễm đi từ trong lều ra, lấy mấy bữa sáng đưa tới trước mặt mọi người “Đều cố gắng ăn chút đi, Tiêu Dương cũng vừa mới ăn rồi. Chúng ta cũng phải hảo hảo giữ thể lực, ai biết giây tiếp theo sẽ xảy ra biến cố gì. Đừng quên người của Thất Giác cũng đang ở trong rừng rậm!”
Nghe lời nói của Linh Thiên Nhiễm, Nam Cung Kỳ hơi trố mắt một chút. Đúng vậy, thiếu chút nữa thì anh đã quên mất, còn có Thất Giác như một khối u ác tính đang ở trong rừng rậm này. Nghĩ vậy, Nam Cung Kỳ liền có động lực, lấy đồ ăn sáng qua, ngồi xuống tảng đá lớn, cúi đầu im lặng ăn.
Thấy Kỳ bắt đầu ăn, Nam Cung Cửu nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lấy phần ăn sáng của mình qua, nhanh chóng ăn! Hắc phải giữ thể lực, trong rừng rậm nguy hiểm này, hắn phải bảo vệ thật tốt cho Kỳ, không để em ấy bị một chút thương tổn nào!
Ngay tại lúc mấy người ăn xong bữa sáng, cũng không đến một phút đồng hồ, Quý Tiêu Dương đang lẳng lặng đứng ở phía trước chăm chú nhìn vào rừng rậm, đột nhiên xoay người, trên mặt hơi lộ vẻ vui mừng “Đi, tinh lục cùng tinh thất vừa tìm được đường đi của Thần Thần đêm qua!”
“Thật sao? Chúng ta đây nhanh lên chạy đến đó đi!” Nam Cung Kỳ nhanh chóng đứng lên đi đến trước mặt Quý Tiêu Dương, trong thanh âm mang theo sự vội vàng.
“Ân. Đi thôi!” Quý Tiêu Dương gật gật đầu, mấy người vội vội vàng vàng đi theo hướng mà tinh lục đã lưu lại ký hiệu. Mấy người đi khoảng mười phút thì rốt cục cũng chạy đến bên người tinh lục và tinh thất.
“Chính là con đường này sao?” Quý Tiêu Dương nhìn những bụi cỏ cao cao phía trước, trong lòng lại lo lắng thêm vài phần. Thần Thần, không cần xảy ra việc ngoài ý muốn gì quá lớn mới tốt……
“Dạ. Đây là mảnh vải mà chúng tôi tìm được trên nhánh cây!” Tinh thất đưa mảnh vải trắng tới trước mặt Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương vươn tay nhận lấy mảnh vải, tay nhè nhẹ run lên. Đúng vậy, đây là của Thần Thần, hắn biết rõ điều này. Mỗi một bộ quần áo của Thần Thần đều là hắn giúp em ấy lựa chọn. Đúng vậy, đây là áo của Thần Thần! Hít một hơi thật sâu, Quý Tiêu Dương bình ổn lại nội tâm kích động. “Đi, đi xem!” Nói xong liền dẫn đầu sải bước tới những bụi cỏ cao.
Cẩn thận tìm kiếm vài phút những không có phát hiện bóng dáng Quý Thần Quang, cảm xúc của Quý Tiêu Dương càng ngày càng trở nên bất an vội vàng! Sắc mặt cũng càng ngày càng trở nên lo lắng.
“Tiêu Dương, mau tới đây, chỗ này có một vách núi nhỏ!” Thanh âm Linh Thiên Nhiễm vang lên, vươn tay dùng sức vẫy Quý Tiêu Dương!
Cái gì?…… Quý Tiêu Dương dùng tốc độ nhanh nhất nhanh chóng chạy tới bên người Linh Thiên Nhiễm.
“Tiêu Dương, cậu xem, nơi này rõ ràng có dấu vết trượt xuống. Nghĩ đến đêm qua trời rất tối, có khả năng là Thần Quang cứ chạy về phía trước rồi rơi xuống khe núi nhỏ này!” Linh Thiên Nhiễm chỉ chỉ dấu vết trượt xuống rõ ràng kia.
“Đi xuống nhìn xem!” Quý Tiêu Dương không chút do dự thả người nhảy xuống, hoàn hảo vách núi nhỏ này không cao, ước chừng ba thước. Phía dưới vẫn có rất nhiều bụi cỏ cao, mấy người Nam Cung Kỳ cũng theo sau Quý Tiêu Dương nhảy xuống vách núi.
Nhìn thoáng qua rừng bụi cỏ xanh biếc, liếc mắt một cái không nhìn thấy điểm cuối, Nam Cung Kỳ cùng Linh Thiên Nhiễm liếc nhau “Hai người các cậu sang bên trái tìm, tôi với Tiểu Cửu tìm bên phải. Chúng ta phân công nhau tìm!”
“Được! Nhưng Tiêu Dương, cậu ấy……” Linh Thiên Nhiễm nhìn Quý Tiêu Dương một mình đi ở phía trước, trong giọng nói có sự lo lắng.
“Không có việc gì, tinh thất cùng tinh lục ở ngay đằng sau, lập tức sẽ theo kịp!” Nam Cung Kỳ cười khẽ nói.
Ngay lúc bốn người chuẩn bị phân công nhau làm việc, đột nhiên liền cảm giác được Quý Tiêu Dương cách đó không xa hơi thở quanh người nháy mắt phát sinh biến hóa kịch liệt……
“Chẳng lẽ……” Mấy người liếc nhau, chạy đến bên người Quý Tiêu Dương!
Trong bụi cỏ nhuộm máu, bên cạnh đó còn có một miếng ngọc ấm……
Nam Cung Kỳ còn nhớ rất rõ, khi đó là sinh nhật mười tuổi của Thần Quang, Quý Tiêu Dương dùng giá tiền rất cao đấu giá mua về tặng Thần Quang làm quà sinh nhật. Bởi vì Thần Quang đặc biệt sợ lạnh, hơn nữa đến mùa đông hai tay sẽ bị nứt da……
Nam Cung Kỳ còn biết, miếng ngọc ấm này được Quý Tiêu Dương thực dụng tâm giúp Thần Quang đeo lên cổ. Còn nói cho em ấy biết, mặc kệ khi nào cũng không được tháo nó xuống.
Anh nhớ rõ, thời điểm kia, Thần Quang còn ngẩng đầu, đôi mắt to tròn lóe lên ánh sáng lung linh, em ấy nói “Anh ơi, tắm rửa cũng không được tháo xuống sao? Thật là vướng víu!” Trong giọng nói còn mang theo ủy khuất nhàn nhạt!
“Không thể. Thần Thần ngoan! Mặc kệ là khi nào cũng không được tháo xuống. Bởi vì đây là anh hai vì Thần Thần mà đeo lên! Phải đeo cả đời! Em có hiểu không?”
“Vâng, em biết rồi. Đeo cả đời! Anh ơi, cả đời dài bao nhiêu? Sẽ lâu thật lâu sao?” Quý Thần Quang nho nhỏ chớp đôi mắt to của mình, đôi lông mi dài như cây quạt nhẹ nhàng rung.
“Ân. Sẽ lâu lâu thật lâu……”
Sẽ lâu thật lâu…… Nhưng là hiện tại ngọc ấm lại nhiễm máu đỏ tươi, một mình nằm trong bụi cỏ nhuộm máu……
“Tiêu Dương……” Nam Cung Kỳ nhìn Quý Tiêu Dương bên cạnh, lời nói nghẹn ở trong yết hầu, không biết nên mở miệng như thế nào…… Thần Quang một khi đã đáp ứng với Tiêu Dương chuyện sẽ thì sẽ luôn gắt gao nhớ kỹ không bao giờ quên!
Lần đầu tiên Thần Quang đánh nhau là bởi vì ngọc ấm. Có một bạn học tò mò muốn nhìn xem nhưng Quý Thần Quang không cho! Nói cái gì cũng không cho bọn họ sờ bảo bối anh hai đưa cho mình. Sau đó hai người liền đánh nhau! Buổi tối ngày hôm đó tan học, anh cùng Tiêu Dương đi đón Tiểu Cửu cùng Thần Quang. Ạnh nhìn thấy Thần Quang bộ dáng mũi sưng mặt xanh tím nhưng vẫn cười sáng lạn đắc ý, em ấy kiêu ngạo nói “Anh hai đưa cho Thần Thần cái gì. Thần Thần sẽ luôn bảo vệ nó thật tốt thật tốt. Ai cũng đừng nghĩ sẽ làm hỏng nó!” Cặp mắt to trong kia lóe lên ánh sáng sinh động!
“Thất Giác, một người cũng không được giữ!” Trầm mặc hồi lâu, Quý Tiêu Dương chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay, mang theo run rẩy nhẹ nhàng, gắt gao nắm chặt ngọc ấm nhuộm máu trong tay. Thần Thần, Thần Thần…… Chờ anh hai!
Sáng sớm ngày nào đó, trời vừa hửng sáng, sương trắng tràn ngập trong rừng rậm Thuần Khê, trình diễn một màn máu chảy thành sông…… Tựa hồ ngay cả sương mù dày đặc màu thuần trắng cũng nhuộm thành một sắc hồng mị lực…… Gió, nhẹ nhàng thổi bay mùi máu tanh nồng đậm kia……
Mỗi người đều trở thành sứ giả đến từ địa ngục, mang theo một loại thê lương thảm thiết, dường như là đang tiến hành một trận giết chóc máu tanh trước ngày tận thế……
Huyết Minh nhân, Mười Hai Tinh nhân, đám người Nam Cung Kỳ, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng như Tu La của Quý Tiêu Dương! Hơi thở chớp động quanh thân không phải máu tanh, không phải tàn nhẫn, cũng không phải sát khí, mà là đau thương không nói nên lời……
Như bị lạc, bị vây ở trong rừng tậm, tìm không thấy phương hướng ấm áp, tìm không thấy người cho hắn ấm áp……
Nhiễm máu đỏ tươi càng làm tôn thêm khuôn mặt tái nhợt như tuyết của Quý Tiêu Dương. Trong đôi mắt đen như mực lưu động ánh sáng trong vắt…… Đó là một loại giống như hạnh phúc hoặc như là ánh sáng bất lực……
Một người cuối cùng ngã xuống dưới chân Quý Tiêu Dương, động tác của Quý Tiêu Dương cũng giống như bị ấn nút tạm dừng! Nhẹ cúi đầu, nhìn thanh đao nhiễm máu đỏ tươi, từng giọt từng giọt chảy xuống……
“Tiêu Dương……” Nam Cung Kỳ chờ tất cả mọi người đều xúm lại bên người Quý Tiêu Dương, đấy mắt là nồng đậm lo lắng!
“Toàn lực tra ra vị trí của Thất Giác!” Nắm thanh đao, Quý Tiêu Dương nói một câu. Sau đó xoay người rời đi……
Thần Thần, hai tay anh hai đã dính đầy máu tanh tội ác.
Thần Thần, em sẽ tha thứ cho anh hai sao???
Thần Thần, vì em, anh hai không oán, không hối hận!
Thần Thần, chờ anh hai tới cứu em! Cho dù đây có là một đường dùng máu nhuộm đỏ! Anh hai cũng sẽ không lùi bước!
……
Nam Cung Kỳ nhìn bóng dáng Quý Tiêu Dương dần dần biến mất trong màu xanh um tươi tốt, lúc này mới thu hồi tầm mắt “Rửa sạch sẽ nơi này!” Thản nhiên nói một câu, sau đó chậm rãi đi đến phương hướng Quý Tiêu Dương vừa đi. Không nhanh không chậm đi theo. Anh biết, Tiêu Dương cần một khoảng thời gian im lặng để bình ổn cảm xúc của mình……
……
“Cái gì?” Trước cửa sổ sát đất thật lớn, Thất gia vẫn mặc áo ngủ như trước, ngữ khí không chút để ý như ngày xưa mang theo khiếp sợ.
“Quý Thần Quang rơi xuống một vách núi nhỏ, chờ khi Quý Tiêu Dương tìm được thì không thấy người đâu. Chỉ còn lại một miếng ngọc trong suốt trong bụi cỏ nhiễm máu. Bởi vậy Quý Tiêu Dương nghĩ là chúng ta đã bắt được Quý Thần Quang trước. Cho nên mới có thể không khống chế được cảm xúc tạo thành màn giết chóc trong rừng Thuần Khê!” Trong giọng nói của người mặc âu phục lộ ra khàn khàn thản nhiên. Đến bây giờ lòng anh ta vẫn còn đang sợ hãi…… Không nghĩ tới, Quý Tiêu Dương cư nhiên là một người đáng sợ như vậy……
“Nhanh chóng tra tin tức của Quý Thần Quang. Còn nữa, phân phó xuống dưới tăng mạnh cảnh giới! Chết tiệt……” Thất gia cúi đầu mắng một câu! Đến tột cùng là ai đã cứu Quý Thần Quang đi? Để cho Quý Tiêu Dương kia hoàn toàn bạo phát! Đã không có Quý Thần Quang, tình cảnh của gã sẽ trở nên nguy hiểm thật lớn……
Quý Tiêu Dương, thật sự là một tên điên……
Nhớ lại những gì người mặc âu phục vừa thuật lại với mình! Nội tâm Thất gia cũng nhịn không được sinh ra hàn ý nhè nhẹ! Nguyên bản hết thảy đều hảo hảo dựa theo lộ trính gã đã vẽ ra, thiếu chút nữa là gã có thể khống chế được Quý Tiêu Dương! Nhưng không có nghĩ đến đột nhiên lao ra một Trinh Giảo Kim! Chết tiệt, chờ ta tìm được người kia rồi, nhất định phải băm hắn thành từng mảnh nhỏ!
(): http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%C3%ACnhGi%E1%BA%A3oKim
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.