Sau khi tan học, Quý Tiêu Dương trầm mặc ôm Quý Thần Quang về nhà. Trước đem Thần Thần ôm vào trong phòng, đặt lên giường. Quý Tiêu Dương ngồi xổm xuống vuốt tóc Quý Thần Quang “Thần Thần, ở trong này ngoan ngoãn chờ anh hai một chút.” Thân thể hơi nghiêng, hôn nhẹ lên môi Quý Thần Quang. Là một mảnh lạnh lẽo…… Hai tay Quý Tiêu Dương nắm chặt thành quyền, sự lo lắng nơi đáy mắt càng thêm đậm.
Im lặng đợi gần một phút, Quý Tiêu Dương vẫn không thấy tiếng nói chuyện của Quý Thần Quang. Do dự một chút vẫn là đứng lên, đi đến bên tủ lấy ra vài loại socola đưa tới bên người Quý Thần Quang “Thần Thần, ăn socola trước đi. Anh hai ra ngoài một chút, lập tức sẽ quay lại. Ngoan ngoãn chờ anh hai.” Đứng lên lấy một cốc nước đặt ở đầu giường. Quý Tiêu Dương nhìn thật sâu Thần Thần vẫn đang trầm mặc ngồi trên giường. Xoay người ra khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi phòng, Quý Tiêu Dương cũng không có dừng lại mà đi thẳng đến thư phòng của Quý phụ. Nhẹ gõ ba tiếng lên cửa phòng rồi đứng ở một bên lẳng lặng chờ. Qua gần ba giây, thanh âm từ trong phòng vang lên “Ai?”
“Ông nội, con là Tiêu Dương!” Thanh âm trầm ổn, một chút cũng không giống với một cậu bé mười hai tuổi.
Không thể không nói, giáo dục của Quý phụ dành cho Quý Tiêu Dương là phi thường thành công. Cũng không thể không nói nghị lực của Quý Tiêu Dương thực lớn, tuổi còn nhỏ như vậy mà vẫn kiên trì nhận những huấn luyện của Quý phụ. Hơn nữa kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-chuyen-sung/1308301/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.