Chương trước
Chương sau
Kỉ Lâm vừa mới vươn tay được một nửa thì đột nhiên nghe thấy một thanh âm lạnh lẽo truyền từ phía sau đến, lập tức liền cứng người…… Quý Tiêu Dương không phải là đến hội học sinh sao? Sao quay lại nhanh vậy? Bàn tay dừng giữa không trung bắt đầu run rẩy, sự sỡ hãi như thủy triều dâng lên trong lòng.
Quý Thần Quang dại ra nửa giây mới phản ứng lại được, anh hai đến rồi…… Đôi mắt to tròn kia nháy mắt liền phát ra ánh sáng sáng rọi, nhìn về phía cửa phòng học “Anh hai!”
Quý Tiêu Dương bước nhanh hơn, hắn không cần nói tránh ra thì những đứa bé đang đứng quanh Quý Thần Quang cản đường đi cũng tự động lui sang một bên.
“Thần Thần ngoan, không sợ!” Quý Tiêu Dương đi đến bên người Quý Thần Quang, vươn tay gắt gao ôm cậu vào trong ngực.
Quý Thần Quang vươn hai tay ngắn nhỏ mập mạp của mình lên gắt gao ôm cổ Quý Tiêu Dương. Đem mặt mình vùi vào cổ anh.
“Không sao đâu Thần Thần, có anh hai ở đây rồi!” Vươn tay nhẹ nhàng an ủi Thần Thần trong lòng. Ánh mắt lạnh lùng của Quý Tiêu Dương vẫn không chút thay đổi nhìn chằm chằm Kỉ Lâm. Thanh âm rét lạnh như gió lạnh mùa đông khắc nghiệt, lạnh như băng thấu đến tận xương “Ai nói Thần Thần là thiểu năng ta liền diệt hết!” Nói xong liền ôm Quý Thần Quang ra khỏi phòng học.
Một đám còn lại ngây ra như phỗng……
Nam Cung Cửu vừa đi WC về liền nhìn thấy một màn này, suy nghĩ một chút là biết chuyện gì đã xảy ra. Chần chờ một lúc liền cất bước đi theo sau Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương vừa tiến vào phòng học thì Linh Thiên Nhiễm liền cảm giác được một luồng không khí lạnh ập đến. Trong lòng dâng lên nghi hoặc…… Không phải là đi tìm Tiểu Thần Quang sao? Có phải hay không đã gặp chuyện gì? Nghĩ thế, Linh Thiên Nhiễm liền buông bút trong tay xuống, đem ghế dựa xoay một vòng, ngồi đối diện với Quý Tiêu Dương “Tiêu Dương, xảy ra chuyện gì vậy?” Ánh mắt nhìn về phía Quý Thần Quang được Quý Tiêu Dương gắt gao ôm trong ngực. Tiểu Thần Quang đang mất hứng…… Vừa nhìn liền biết, cứ như vậy lại im lặng.
Quý Tiêu Dương không trả lời Linh Thiên Nhiễm mà cúi đầu nhìn Quý Thần Quang trong lòng “Thần Thần.” Hắn vốn muốn nhìn mặt Quý Thần Quang một chút, lại thấy Thần Thần ôm chặt lấy mình. “Thần Thần” Cảm giác được thân thể của Thần Thần trong lòng mình cứng ngắc, lòng Quý Tiêu Dương càng ngày càng lạnh……
Đợi hơn một phút vẫn không thấy Quý Thần Quang nói gì, cũng không buông vòng tay đang ôm chặt. Quý Tiêu Dương bất đắc dĩ đành phải dùng tay của mình vỗ nhẹ lưng Thần Thần. Kỳ thật hắn rất muốn nói, Thần Thần muốn khóc thì cứ khóc đi. Không ssao đâu…… Nhưng suy nghĩ một chút, những lời này hắn vẫn là không nói ra được. Thần Thần nếu đã cố nén thì khẳng định sẽ không khóc nữa. Thần Thần của hắn, quật cường đến nỗi làm cho hắn đau lòng……
Nam Cung Cửu đi vào phòng học, tầm mắt đảo quanh một vòng. Anh không ở đây…… Trong lòng có một tia mất mát. Rồi sau đó lại tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.
Quý Tiêu Dương nhìn về phía Nam Cung Cửu, đáy mắt lóe một tầng sát khí “Cửu, báo tên!”
“Kỉ Lâm. Chung Minh!”
“Có chuyện gì vậy?” Nam Cung Cửu vừa nói xong thì thanh âm ôn nhu của Nam Cung Kỳ từ ngoài cửa vang lên.
“Tớ cũng đang rất tò mò!” Linh Thiên Nhiễm ngoáy ngoáy tai, tỏ vẻ mình cũng không biết gì cả.
“Em họ, xảy ra chuyện gì vậy?” Nam Cung Kỳ ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Cửu. Trong lòng thoáng ngừng lại…… Tiểu Cửu này, như thế nào lại ngồi ở chỗ của anh. Anh đành phải ngồi ở ghế bên cạnh, nghiêng đầu hỏi Nam Cung Cửu.
Nam Cung Cửu nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ “Hỏi Tiêu Dương!” Việc này hắn cũng không biết phải nói như thế nào mới tốt……
“Kỳ, đi tra tư liệu về Kỉ Lâm và Chung Minh!” Khuôn mặt Quý Tiêu Dương lạnh lùng, trong mắt lóe hàn quang.
“Yêu…… Là ai chọc cho Quý đại thiếu gia của chúng ta tức giận vậy? Nói tên đi, tớ đi giáo huấn nó một chút!” Khúc An cầm trong tay một túi hoa quả to, bước vào phòng học, ngồi xuống bên cạnh Linh Thiên Nhiễm. Tiết tiếp theo là thể dục, phải mang theo chút đồ ăn vặt.
“Hai đứa này thì không cần tra, tớ có biết một ít. Kỉ Lâm, thiếu gia tập đoàn hộ Uy. Chung Minh, thiếu gia công ty Thịnh An. Đều là người nổi tiếng ở khối tiểu học. Nếu không phải cha của bọn chúng giữ cổ phần của trường học, chỉ sợ đã sớm bị cưỡng chế đuổi học!” Nam Cung Kỳ vươn tay, thân thể nhẹ tựa vào người Nam Cung Cửu, lấy một quyển vở trên bàn mình ném cho Quý Tiêu Dương “Này, cẩn thận một chút, tự cậu xem đi!”
Nam Cung Cửu khẽ rũ mi mắt, giấu toàn bộ cảm xúc trong mắt mình. Cùng Nam Cung Kỳ gần gũi như vậy là lần đầu tiên, dường như có thể ngửi được hơi thở ôn nhu trên người anh. Có một loại cảm giác bình yên kì lạ.
Quý Tiêu Dương cầm quyển vở, cẩn thận xem tư liệu được ghi lại. Sau một phút đồng hồ, đặt quyển vở lên bàn, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhạo lạnh lùng. Gia sản chỉ có từng ấy mà dám khiêu chiến với tôi. Không biết có phải là do ngu xuẩn không……
Mấy người còn lại nhìn khóe miệng Quý Tiêu Dương xuất hiện nụ cười lạnh, đều động loạt rùng mình một cái. Hai thằng nhỏ kia nhất định không hay rồi, bị một quái vật như Tiêu Dương trừng trị……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.