"Chị đã đi đâu vậy? Em gọi điện thoại cho chị không được rất lo lắng đấy." Long Mã nhảy xuống xe đạp, đem xe giao cho Long nhã đang đứng bên cạnh, đi đến bên người Bất Nhị kéo lấy tay Hổ Phách, "Sao khoé mắt lại hồng lên thế này? Chị vừa khóc sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hổ Phách nghe thấy những câu hỏi liên tiếp của Long Mã liền cầm lấy tay Long Mã, "Không có gì, vừa rồi có gió thổi bụi bay vào trong mắt thôi, chị có chút việc đi với Bất Nhị một chút, điện thoại lại bỏ ở trong túi xách rồi."
"Thật sao? Em còn tưởng chị đã xảy ra chuyện gì, em lo lắng đến mức thiếu chút nữa liền đi vào bên trong trường tìm chị mất." Long Nhã dắt theo xe đạp đi tới, vươn tay nắm cằm của Hổ Phách bắt cô hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn chính mình, "Nói, đây là bụi bay vào mắt khiến cho cho mắt em đỏ lên như vậy sao? A, đã lâu không thấy, tên cậu là gì nhỉ... Bất Nhị..."
Tay của Long Nhã bị Hổ Phách véo nhẹ, hắn cũng không thèm để ý, nghiêng đầu sang chỗ khác cùng một bên chào hỏi Bất Nhị đang đứng im bên cạnh.
"Bất Nhị Hỗ Trợ " Bất Nhị mỉm cười vươn tay, "Có thể được bạn Việt Tiền nhớ tên, thật đúng là vinh hạnh."
Long Nhã cũng cười bắt lấy bàn tay đang giơ ra của Bất Nhị, "Lúc ở trong đội tuyển thi đấu u-17 thế giới, biểu hiện rất tốt làm cho tôi rất ấn tượng khó mà quên được quên, được xưng là "ngọn gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-duoc-me-duc/2695939/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.