Chương trước
Chương sau
sáng thứ hai có chút lành lạnh nên Hổ Phách nằm ngủ không muốn rời giường, cầm lấy chăn che kín đầu, mãi đến khi đồng hồ báo thức kêu đến lần thứ ba mẹ đi lên gõ cửa mới không tình nguyện mà bức xuống giường, mang theo cái mặt còn ngái ngủ vào rửa mặt.

Thứ hai tới trường quả là một loại khổ hình. Ngậm chiếc bàn chải đánh răng đầy bọt trong miệng, mắt nhìn một chút ra phía bên ngoài cửa sổ, tôi hôm qua trời vẫn còn quang đãng là thế vậy mà lúc này lại nổi lên tầng tầng lớp lớp mây mù, có lẽ là sắp mưa rồi.

Uống một ngụm nước rồi súc miệng vài cái, liền nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, cô vội phun nước ra lau miệng, xỏ đôi dép lê chạy ra ngoài, tin nhắn của Việt Tiền Long Mã, cô nhìn xuống liền thấy Việt Tiền Long Mã đang chóng xe đạp ở phía dưới nhà cô, ngẩng đầu nhìn lênlầu, thấy cô chạy ra liền tắt điện thoại, hướng về phía cô nở nụ cười thật tươi.

Lâu lắm rồi mới thấy lại nụ cười của cậu, lại nghĩ tới hôm qua đủ chuyện diễn ra, cô buông tấm rèm cửa xuống, quay lại bên bồn rửa mặt, vỗ vỗ nước lạnh vài cái.

Hổ Phách đi ra khỏi nhà, Việt Tiền Long Mã liền đạp xe tới bên người cô, cầm lấy túi xách trong tay cô treo trước xe đạp, hành động vô cùng thuần thục tựa hồ như đã làm vô số lầ rồi vậy.

"Chị ngồi lên xe đi, nếu không sẽ muộn học đấy." Do đang trong thời kỳ đổi giọng của thiếu niên nên giọng nói của cậu có chút khàn khàn, lại mang theo một cỗ từ tính, khí chất lạnh lùng như băng tuyết tan rã nhưng lại đi kèn với nụ cười đầy ẩn tình bên khóe mắt, không biết bao nhiêu cô gái đã bị cậu làm cho mê muội.

Hổ Phách cẩn thận ngồi lên phía sau xe đạp, Long Mã chở cô đi vượt lên những người đi đường phía trước

"Long Mã, chị..." Hổ Phách ấp a ấp úng, trong lòng rối thành một nùi cũng không biết nên nói như thế nào.

"Nếu lại là nói xin lỗi hãy chia tay đi thì chị không cần nói nữa." người thiếu niên đẹp như tạc tượng đang đạp xe phsia trước khẽ ngẩng đầu lên, ánh nắng màu vàng dừng lại ở trên khuôn mặt: "Em sẽ không buông tay đâu. Chị, chị có thích em không?

Hổ Phách như nghe thấy âm thanh trái tim mình đập thình thịch lên từng hồi: "Thích, chị thích Long Mã." Có lẽ ở giữa rất nhiều những thứ xung quanh đag hỗn loạn kia, thì Hổ Phách thích Việt Tiền Long Mã là sự thật, chuyện này cô hoàn toàn có thể xác định.

"Nhưng mà chị cũng thích cả người khác nữa, có đúng không?"

Hổ Phách buộc chặt tiếng lòng giống như bị kéo xuống cực hạn, đột nhiên lại ngăn ra, cô nắm chặt lấy gấu váy của mình, không biết nên nói gì với Long Mã lúc này.

"Em thích chị, em đã nói với mẹ rồi."

Hổ Phách nhớ tới lúc đến nhà Việt Tiền ăn cơm cùng với Long Nhã, người phụ nữ xinh đẹp đó đã biết cô với Long Nhã hẹn hò với nhau, bây giờ lại qua lại với Long Mã, có thể nào nghĩ rằng cô là một đứa con gái phóng đãng không? Thế nhưng Long Mã ở phía trước không tiếp tục nói về đề tài này.

"Nếu như chị đã biết bản thân chị thích ai nhất, em cũng sẽ ton trọng sự lựa chọn của chị. nhưng hiện tại chị cũng không biết chính mình thích ai nhất đúng không? Cho nên không sao, em sẽ cố gắng để trở thành sự lựa chọn tốt nhất của chị, đợi đến khi chị toàn tâm toàn ý muốn ở cạnh bên em." Long Mã mỉm cười: "Cho nên hiện tại, xin chị đừng nói gì hết. Em không muốn nghe chị nói xin lỗi nữa."

"Long Mã..." Hổ Phách vươn tay ôm lấy eo của thiếu niên, tựa vào trên lưng cậu, trong lòng có chút yên bình ít ỏi, cô thật may mắn, mới có thể gặp được một người toàn tâm toàn ý yêu cô nhiều đến như vậy.

"Long Mã em đang đi đâu vậy?" Hai người đến chỗ cửa trường học, Hổ Phách xuống xe, Long Mã trả lại cho cô túi xách mà lại không đi vào trường, lúc này Hổ Phách mới phát hện rằng cậu không mang theo sách vở bên người, chiếc túi tenis luôn đeo phía sau lưng cũng không thấy đâu.

"Em muốn đi Mỹ, đã xin phép nghỉ, hai ngày này em không tới trường rồi, nhưng là em vẫn sẽ còn đưa chị tới trường, tan học em cũng sẽ đưa chị về, em muốn có thêm thời gian cùng với chị."

Nhìn Long Mã cao hơn mình mộ cái đầu, cười đến cực kỳ ngây thơ đến sáng lạn: "Gặp lại sau nhé chị, buổi chiều em sẽ quay lại." Sải bước dắt chiếc xe đạp quay đầu, Long Mã nhìn Hổ Phách như tạm biệt.

"Long Mã..."

"Hử?" m bị gọi lại liền quay đầu, trên gương mặt cảm nhận được sự mềm mại, Hổ Phách kiễng chân hôn Long Mã.

"Đi đường cẩn thận, buổi chiều chị chờ em."

"A..." Đột nhiên lại trở về bộ dạng không quan tâm lạnh nhạt lúc đầu, chỉ là hai má ửng hồng đã bán đứng cậu.

"Hổ Phách, có thể hẹn hò với tôi không?" Bất Nhị kéo Hổ Phách đến một góc không có người, siết chặt lấy cổ tay của cô, Bất Nhị như thế này quả thực không giống người mà cô quen.

"Bất Nhị... tôi..." Không biết tại sao mọt Bất Nhị ôn hòa trong trí nhớ lại đột nhiên trở nên hung bạo như vậy, Hổ Phách bị dọa đến khiếp sợ.

"Hổ Phách vẫn là bỏ qua tâm ý của tôi, bỏ mặc cho tôi đángn thương như vậy. Tôi không hề nói đùa, tôi thích Hổ Phách, cực kỳ thích." Bất Nhị đem Hổ Phách tới gần góc tường, khí thế bức người không cho phép kháng cự.

"Tôi nhận ra, có phải hay không biểu hiện của tôi khiến cho Hổ Phách cảm thấy nói thích chỉ là đừa giỡn hay sao?" Bất Nhị nhìn Hổ Phách, lông mày nhăn lại: "Cho nên giờ đây tôi sẽ thông báo cho Hổ Phách biết, tôi thích Hổ Phách, có thể hẹn hò với tôi không?"

"... Bất Nhị, cám ơn cậu, nhưng mà tôi với Long Mã..." Hổ Phách cảm thấy đầu óc nhừu đặc lại, miệng khô lưỡi hanh liếm liếm môi, chú ý bốn phía có người hay không, nếu bị người khác nhìn thấy hẳn sẽ lại bị đồn thổi lung tung mất.

"Là Việt Tiền Long Nhã mới đúng chứ." Giọng nói của Bất Nhị lạnh lùng: "Đang là bạn gái của anh trai, mà lại có thể cùng lúc thích cả em trai người ta sao? Đúng là tham lam nha."

"Không sai, cứ cho là cậu nói đúng đi. Tôi chẳng phải là loại con gái trong sạch lương thiện gì cả." Hổ Phách không biết tại sao Bất Nhị biết việc này, quả nhiên là bản thân ngu ngốc, còn muốn tính kế bọn họ, hóa ra lại chẳng qua mắt được ai cả. Bọn họ đều là những thiên tài hiếm có, chỉ số thông minh cũng xuất chúng quá mức, sao có thể lừa nổi chứ, cũng đúng lúc cô không muốn giả vờ thêm nữa.

"Tôi hẹn hò với Long Nhã nhưng vẫn lên giường với Long Mã, còn cả cậu nữa Bất Nhị, tuy bắt đầu là cậu ép buộc nhưng về sau là chính tôi cũng không cự tuyệt, tôi còn có cả người khác nữa, cho nên Bất Nhị, thông báo của cậu coi như tôi chưa nghe thấy đi.

"Quả nhiên là loại con gái phóng đãng, thật đáng kinh tởm." Bất Nhị mở mắt ra, trong mắt mang theo tia sắc lạnh, giống như tảng băng ngìn năm.

Hổ Phách đẩy Bất Nhị trước mặt ra, đã nói như vậy, Bất Nhị đã bắt đầu ghét cô, cô cũng muốn xem có thật là như lời phán đoán của "thần", Lục Xuyên Hổ Phách càng bị chán ghét thì càng bị Y Tuyết quyến rũ. BƯớc qua người Bất Nhị, lại nhận được một cái ôm từ phía sau.

"Tôi ghét Hổ Phách, nhưng lại càng ghét bản thân mình, vẫn cứ thích em như vậy. Thông báo của tôi, có cả việc cực kỳ kinh tởm Hổ Phách nữa." Bất Nhị ôm chặt lấy Hổ Phách, hô hấp nóng cháy phun lên cổ cô.

"Tôi đang quan hệ cùng rất nhiều người, Bất Nhị có hiểu không?"

"Tất nhiên, tôi cũng có thể trở thành một trong số đó chứ?"

Na đã trở lại. ^^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.