“Thật quá đáng...Không cần khi dễ tôi...” Đôi chân dài nhỏ của Hổ Phách quấn lấy ngườiBất Nhị, ánh mắt bị che kín, tay cũng không thể động đậy, hoa huyệt vừamới bị côn thịt thô to đánh phá khiến toàn thân cô mềm nhũn không chịunổi, dâm dịch theo cửa huyệt chảy ra, cô khó nhịn vặn vẹo eo, dường nhưlà muốn tiếp tục sáp nhập thô bạo như vậy: “Rõ ràng... Rõ ràng là tôi đã nói không muốn cậu làm loại chuyện quá đáng như thế này, tại sao cậucòn muốn khi dễ tôi?”
Hổ Phách ủy khuất lên án, thân thể đangdâng lên khoái cảm trầm mê quá mức, đây chính là nhược điểm lớn nhất của cô, vĩnh viễn vô pháp cự tuyệt những gì khiến bản thân vui vẻ: “Thật là khó chịu... Bất Nhị... Tiếp tục... đâm mạnh nữa...'' lời nói đứa quãngcủa Hổ Phách mang theo sự xấu hổ ngượng ngập không thôi, chỉ muốn chocôn thịt nóng cháy cực đại trấn an hoa huyệt đói khát.
” Không đủ sao..Hổ Phách.” Bất Nhị duỗi đến một ngón tay duỗi đến giữa hai chân Hổ Phách, đè nắn lại hạt trân châu trên âm vật, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa:“Ở trước mặt tôi hoàn toàn không cần phải che giấu bản thân làm gì,không cần xấu hổ, bởi vì ta ngay từ đầu tôi đã biết Hổ Phách là ngườinhư thế nào. Thành thật mà nói...” Nhẹ nhàng kéo xuống vùng dải quấntrên mắt Hổ Phách: “nhìn tôi... Nói ra bản chất của chị đi...”
Hổ Phách cúi đầu tựa vào trên vai Bất Nhị, khiến cho cậu không thế nhìnthấy khuôn mặt của mình. “Thật thoải mái... Bất Nhị làm tôi thật thoảimái... Côn thịt vừa thô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-duoc-me-duc/2695830/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.