Vừa về đến nhà thì cô liền quăng túi xách lên ghế đối diện giày thì để ở trên kệ lê lết đi lại ghế mà nằm xuống không để ý xung quanh ở sau nhà bếp có một bóng người quen thuộc nhìn cô
Sở Nam Dạ đứng phía sau nhìn cô vợ nhỏ bé không chút phòng bị của mình. Càng nhìn càng thấy cô đáng yêu xinh đẹp nhưng có chút mệt mỏi. Nhớ đêm qua hắn không cưỡng lại được mà khùng điên lên hành cô cho tới tận sáng giờ mới thấy thương cho cô, dáng người cô rất mảnh mai tựa như đóa hoa mỏng manh rất dễ vỡ. Lúc sáng vì để cho bọn gián điệp không nghi ngờ mà hắn đã nói lời khó nghe với cô nữa
Sở Nam Dạ tiến tới bước chân không ra tiếng nhẹ vút tóc cô. Quả thật cô để kiểu tóc lúc trước khi còn má tóc dài nhìn cô rất dịu dàng nhã nhặn còn bây giờ thì ngược lại đáng yêu và có phần tinh nghịch
Hơi thở cô đều đều chìm vào giấc ngủ sau có lẽ do quá mệt nên khi vừa nằm xuống đã ngủ hiện tại cô còn không biết có sự hiện diện của kẻ không mời
" Ninh Hinh anh chắc không đủ kiên nhẫn để chờ em nữa rồi nhưng anh không muốn em bị tổn thương "
Lệ Bách từng nói phải cho cô thời gian thích ứng do chỉ là mất trí nhớ tạm thời thôi nhưng mà cũng giải cần thời gian khơi gợi những kí ức bị lãng quên của cô ra thì mặc mai mới có hi vọng cho cả hai. Quá trình này sẽ khiến đầu cô đau nhức kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-duoc-dinh-huong/163720/chuong-19.html