" Dạ, em yêu anh giống như em yêu loài hoa mang tên Đinh Hương vậy "
" Dạ, chú ta sắp được làm mama, papa rồi đấy "
" Em xin lỗi, Dạ "
Trong giấc mộng, Ninh Hinh mặc một chiếc vấy trắng thuần khiết đứng giữa một rừng hoa tử đinh hương, nụ cười luôn nở trên môi, nhưng rồi nước mắt lại tuông rơi. Cô nói cái gì đó nhưng quá nhỏ để nghe được rồi biến mất
Sở Nam Dạ cũng tỉnh lại, suốt bao năm qua hắn vẫn luôn mơ về giấc mơ này, mơ về quá khứ tươi đẹp khi còn có cô và lúc cô rời đi
Hắn luôn làm việc không biết mệt mỏi, đến nỗi quên ăn quên ngủ có lẽ cả đời này sẽ không còn có ai khiến hắn yêu như thế này nữa
[…]
" Đường tiểu thư … cô đường tiểu thư …"
Đường Sênh nằm trên chiếc giường lâu lắm rồi cô mới có cơ hội ngủ nướng như thế này nhưng lại bị phá đám đúng thật là tức chết đi được mà
Cô tức giận mở cửa định quát cho một giận nhưng khi nhìn thấy Sở Nam Dạ thì cơn tức giận đều tan biến. Giờ nhớ ra cũng đã muộn rồi chăng…
Từ lúc sáng cho đến giờ cô không nói một lời nào với Sở Nam Dạ cũng không dám hỏi là đi đâu. Vì quá tò mò nên cô đã hỏi hắn
" Chúng ta đang đi đâu vậy?"
" Trung Quốc "
Câu trả lời rất ngắn gọn và xúc tích. Hắn vẫn làm việc trên máy tính còn cô thì chán nản không biết làm gì, lấy quyển sách ra đọc cho đỡ chán nhưng vừa đọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-duoc-dinh-huong/163706/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.