Lão tăng và lão đạo ngậm ngừng một lúc rồi nói:
– Lâm lão hiệp sỹ dạy quá lời. Lời đồn trên giang hồ thường không đúng sự thực… Nguyên về bản lãnh Lâm lão hiệp sỹ cũng chưa ai có thể mạo xưng được.
Lâm Thiên Lôi cười khanh khách nói:
– Tứ Bất đại sư đây từng quen bôn tẩu giang hồ, giao lưu rất rộng chắc hai vị nhận biết y?
Nhất Hư đạo trưởng cùng Thiên Đạo thiền sư ra chiều bẽn lẽn đáp:
– Nói ra lại mắc cỡ, bọn bần tăng và bần đạo quanh năm ở chùa tu luyện, ít khi qua lại giang hồ, nên những vị lừng danh võ lâm hiện nay không được biết mấy. Có điều pháp hiệu thiền sư đây nghe rất đặc biệt.
Tứ Bất hòa thượng nhe răng cười đáp:
– Bản hòa thượng sở dĩ dùng pháp hiệu Tứ Bất vì một là “bất tụng kinh”, hai là “bất lễ Phật” ba là “bất giới tửu”, bốn là “bất giới luân” (cữ ăn mặn). Sự thực mà nói thì chỉ có thể liệt vào hàng dã hòa thượng.
Nhất Hư cùng Thiên Đạo cúi đầu thi lễ nói:
– Rượu thịt chẳng qua chui vào lòng dạ còn đức Phật ngồi trên đầu. Đại sư tu hành đến bậc cao thâm, tự nhiên không cần câu nệ những quy củ thông thường. Bọn bần tăng muôn phần không kịp một.
Tứ Bất hòa thượng nghe hai lão tâng bốc mình thì trong lòng khoan khoái vô cùng, lão đưa tay lên xoa cái đầu trọc rồi cười nói:
– Bản hòa thượng rất lấy làm hổ thẹn…
Lão đảo mắt nhìn đối phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-co-quai-khach/2129294/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.